Khổng Tước Và Quạ 3: có cảnh H (end)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màng đêm bao bọc quanh dinh thự to lớn nằm im lặng trong một khu rừng rậm rạp, mọi người trong định thự điều chìm đắm trong giấc ngủ mơ mộng.

Chỉ còn lại một căn phòng được thắp nến sáng rực rỡ, ngọn lửa nhảy múa soi sáng cả căn phòng, nó phản chiếu hai bóng hình đang ôm nhau chuyển động. Tiếng va chạm của da thịt và tiếng rên nức nở như cao trào, dâm đãng và kích thích. Đôi cánh to lớn màu trắng tinh khiết đang che chở thân hình nhỏ bé đang rên rỉ dưới nó. Aesop khóc lóc cầu xin Joseph dừng lại nhưng động nhỏ lại ôm chặt lấy dương vật của Joseph không buông.

"Haa... Haa... Nhìn này Aesop, nó đã nuốt hết con cặc của ta vào trong."

"Gahhhh... Hahh... Ah... Dừng lại! Ngài... Joseph A♡!"

"Oh! Ta chạm vào nó rồi, cổ tử cung mẹ. Nó đã được hình thành ngay đây." Joseph đặt tay lên ngực Aesop và lướt nhẹ xuống phần bụng dưới đang nhô lên, ấn mạnh xuống phần bụng đang nhô lên như đang đẩy lùi thứ gì đó.

"Ahhhhh♡... K... Không! Bỏ... Nó ra!"

"Của ta đang ở nơi sâu nhất, ta sẽ gieo những hạt giống này vào tử cung của cậu."

Aesop nghe xong mặt tái xanh vội xoay người bò đi nhưng bị Joseph kéo lại và đâm mạnh vào huyệt động, Aesop giật cong người phát ra âm thanh quyến rũ, pít-tông va đập mạnh mẽ tiến sau vào trong, Aesop gào khóc trong sự bất lực và nhục nhã.

"Haahhhh... Ahhh... Hic ah... Không Không không không Ahh... Không! Xin dừng lại!"

"Haa... Hãy nhận lấy tất cả của ta, thân ái."

"Không Aaaaaaaaaaaaaaaaaa!"

Một lượng lớn nóng hổi đang đang xâm nhập vào sau bên trong bụng mẹ, Aesop đặt đến cao trào bắn tinh lên ga giường. Cậu trợn to hai mắt, tầm nhìn cậu nhuộm một màu trắng mờ ảo. Miêng nhỏ lè chiếc lưỡi nhỏ xinh xắn và thở hổn hển.

Joseph không rút dương vật ra mà giữ đó để nó không tràn ra ngoài, anh xoay người Aesop lại và ôm lấy cậu, vuốt ve tấm lưng ướt đẫm mồ hôi.

Aesop cảm nhận hơi đau, Joseph đang áp sát vào cổ cậu và tạo ra những tiếng hicky khiến cậu rùng mình.

Những bông hoa đỏ trên cổ cậu như đánh dấu chủ quyền, Joseph chiêm ngưỡng kiệt tác mà anh tạo ra mỉm cười hài lòng.

Joseph trao cho Aesop một nụ hôn sâu, khiến cho cậu không có thời gian để thở.

"Puha... Tsu... Ack... Ah."

Có vẻ Joseph rất thích hôn, cậu bị hôn đến nổi không thể thở. Tầm nhìn dần mờ đi và đen dần, cuối cùng Aesop ngất do kiệt sức.

________________________________

Tôi đang bị giam giữ trong một chiếc lòng chim vô hình.

Tôi không thể bay cũng như ra ngoài, cánh đã bị phế và một sợi xích dài đang cố định ở mắt cá chân.

Tôi bị ngài ấy nắm giữ trong lòng bàn tay, mọi kế hoạch chạy trốn điều bị ngài ấy tóm gọn như kẻ săn mồi.

Mõi đêm điều bị ngài ấy làm nhục, tôi dần đắm dìm trong sung sướng và nhục nhã.

Tôi đã rơi vào vũng lầy bẩn thỉu không thể thoát, tôi đã cố gắng thoát ra nhưng không thể.

Ngài ấy đến bên cạnh và yêu thương tôi mõi ngày.

Nó lập đi lập lại, vài tháng trôi qua tôi bắt đầu ý thức được sự thay đổi trong tôi.

Trong bụng tôi đang có những sinh mệnh nhỏ ấm áp xoa dịu trái tim tôi, dù nó khó tin nhưng tôi hạnh phúc với nó.

Dạo này joseph bị từ chối nhiều lần nhưng anh không giận Aesop, Joseph bắt đầu nghi ngờ khi anh theo dõi sinh hoạt hàng ngày của Aesop, anh liền hẹn ngày khám sức khoẻ của Aesop với nàng bồ câu Emily.

Emily đã đến đúng giờ hẹn của họ và khám cho Aesop.

"Thật khó tin."

"?"

"Xin chúc mừng, cậu đã có trứng."

Joseph rất vui mừng khi nghe tin này nhưng Aesop thì không, cậu không muốn Joseph biết về nó, điều đó sẽ cản trở việc chạy trốn của cậu.

Joseph khi biết Aesop đã có trứng liền sắp xếp thời gian để ở bên Aesop và chăm sóc cậu.

Anh ấy không chê tay nghề của người hầu, chỉ là không tin tưởng họ nên anh muốn tự mình chăm sóc vợ mình.

Aesop luôn muốn quay về nhà với cha nuôi của mình, hẳn là cha nuôi rất lo lắng cho cậu. Mõi lần Aesop muốn về thăm cha nuôi Joseph luôn im lặng và cho qua. Cậu khá thất vọng khi Joseph luôn cố gắng giấu giếm khi nhắc về cha nuôi.

Aesop đang ở ngoài thành phố. Khi biết Aesop mang trứng Joseph không còn giam cậu trong phòng nữa, anh cho phép Aesop đi lại trong dinh thự và ra vườn hít thở không khí mát mẻ, để tâm trạng người mang trứng tốt và khoẻ mạnh điều đó là cần thiết, đơn nhiên phải có người theo cùng để theo dõi. Aesop đã kết hoạch và thành công thoát ra ngoài khi người hầu mất tập trung.

Hiện tại cậu đang bị ngộp thở khi mọi người nhìn cậu và kinh mệt cậu, Aesop rõ mình là một con quạ xui xẻo không mấy tốt đẹp. Không hiểu sao một khổng tước xinh đẹp như ngài Joseph lại yêu tôi?

Tôi ôm lấy bụng còn nhỏ của mình và từng bước lần mò theo con đường quen thuộc để về đến nhà. Cuối cùng cậu cũng về đến nhà, Aesop vui mừng rạng rỡ mở cửa ra.

"Con về rồi, thầy Jerry!"

Nhưng cha nuôi của Aesop không có ở nhà, cậu thất vọng từng bước đi vào nhà.

"Kỳ lạ?"

Lướt ngón tay lên mặt bàn, nó dính đầy bụi bẩn dày đặc. Đã lâu không ai dọn dẹp khiến bụi bẩn bám đầy nhà, không có sự sống nào khác ngài Aesop và những con bọ và chuột.

Aesop đi tìm khắp phòng không thấy cha nuôi, Aesop nghĩ chắc là do Jerry bận việc nên không có ở nhà hoặc không có thời gian dọn.

Cậu ra ngoài để hít thở vì trong nhà bụi bẩn rất ảnh hưởng đến trứng của cậu.

"Oh đó có phải là cậu không Aesop Carl!?"

Aesop theo phản xạ đáp lại.

"Vâng, là tôi?"

"Ôi trời ôi! Aesop cuối cùng cậu cũng về, cậu đã đi đâu mấy tháng nay? Cậu mất tích gần 1 năm rồi!"

"Xin lỗi, tôi đã về."

"Cậu về là tốt, có điều quan trọng tôi muốn nói với cậu, đó là về Jerry."

Người hàng xóm lấy một phong thư đưa ra trước mặt Aesop, biểu cảm của hàng xóm có chút buồn khó nói đối với cậu.

"Đây là thư về Jerry... Hãy đọc nó."

Aesop hơi thở như muốn ngưng lại, nhận lấy lá thư và mở nó ra đọc. Cậu mở to hai mắt nhìn lá thư, tay cầm tờ giấy run rẩy.

Cha nuôi của tôi, ông ấy đã mất vì một tai nạn trong cơn bão hôm đó. Ông ấy đi bộ qua một vách núi thì gặp phải một trận lỡ đất và bị đè chết. Mọi người đã tìm thấy xác của ông ấy và mai tán nó.

Người hàng xóm vỗ vai Aesop và rời đi, vì họ biết Aesop cần không gian riêng.

Aesop quỳ gối dưới đất, tay ôm tờ giấy và khóc nức nở. Dù cha nuôi ít nói và lạnh lùng nhưng ông luôn giúp đỡ Aesop hết mình. Tình cảm của họ như cha con ruột, mất đi người thân duy nhất khiến cậu tuyệt vọng.

Tôi phải làm sao nếu không có Jerry bên cạnh? Liệu tôi sẽ ổn khi sống một mình? Ít nhất tôi muốn mình là người mai táng cho Jerry.

"Cậu ổn chứ?"

Aesop không ngạc nhiên về nhân vật xuất hiện bất ngờ ở phía sau mình, cậu không còn sức để quen tâm anh ấy nữa, cậu chỉ muốn khóc và khóc cho quên đi nổi buồn.

"Nào đừng buồn, lại đây."

Anh ấy ôm Aesop vào lòng, cậu được chỗ dựa vào liền ôm chặt lấy khóc lóc.

Joseph dịu dàng xoa đầu và lau nước mắt cho Aesop.

"Đừng buồn, em còn có ta. Hãy cùng ta về nhà."

Joseph mang theo Aesop trở về dinh thự. Không có sự phản kháng nào cả, Aesop đã chấp nhận. Cậu không thể thoát khỏi chỗ dựa này, cậu được an ủi bởi sự ân cần của Joseph, những lời yêu thương an ủi khiến cậu buồn ngủ và ngủ thiếp đi.

"Từ đó khổng tước trắng và quạ đen sống bên nhau hạnh phúc."

"Wow, hay quá dì Emily." Một cậu bé trai có mái tóc dài màu trắng được buộc gọn với vải nơ màu xanh lam, có một đôi cánh nhỏ màu trắng sau lưng cậu bé, đôi mắt xám tro trong suốt nhìn Emily tươi cười vui vẻ.

"Chú quạ có bay trở lại bầu trời không ạ?" Một bé gái có mái tóc màu hoa râm dài tới vai, có một đôi cánh màu xám trắng nhỏ bé sau lưng, đôi mắt màu sepphire xanh nhìn Emily chờ đợi câu trả lời.

Emily hạnh phúc khi được hai thiên thần ngồi ở gần mình.

"Đơn nhiên nó đã khôi phục và bay trở lại, dì đã chữa cho nó."

"Woww dì Emily tuyệt quá."

"Phải đó, câu chuyện dì kể như kể về cha và papa vậy."

"Hai con đang làm gì vậy?"

"A! Cha ôi."

"Mừng cha về."

Hai đứa trẻ cười vui vẻ vội chạy tới ôm người đàn ông trước mặt.

"Mừng trở về Joseph sama."

"Cảm ơn cô đã giúp tôi chăm bọn trẻ."

"Không có gì, không ai có thể từ chối chăm sóc hai tiểu thiên thần cả."

Joseph bế hai đứa bé lên cánh tay, tụ nó cũng ôm lấy cổ và vai của Joseph để khỏi bị ngã.

"Ta có việc cần mang bọn trẻ về, lần sau ta sẽ mang chúng đến."

"Hãy mang chúng đến, Emma rất thích chơi với bọn trẻ."

"Chà các con đã tăng thêm cân, hãy ăn thêm rau để có đầy đủ sức khoẻ."

"Oe không âu!"

"Tụ con ghét rau."

"Cha sẽ mua bánh và kẹo ngọt như một phần thưởng nếu các con ngoan."

Joseph rời đi cùng hai đứa trẻ, Emily nhìn bóng lưng của Joseph dần rời đi thầm vui mừng và chúc phúc cho họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro