Chương VII: Điên cuồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vũ Vân nhìn vẻ mặt ngốc ngếch của Lý Lạc Phi, ánh mắt bày tỏ sự thông cảm cho một cậu nhóc mới lớn chuẩn bị từ giã trong trắng đời trai. Cô bước lả lướt đến kéo tay hắn lại giường, vuốt nhẹ một đường thẳng trên ngực hắn rồi những ngón tay mềm mại tháo từng hạt nút áo sơ mi một cách thuần thục. Vũ Vân nhìn cánh tay đang buông lỏng cứng đơ, nhíu mày bĩu môi hờn dỗi rồi nắm lấy tay Lý Lạc Phi áp vào đôi gò bồng căng tròn của mình.

- Anh cứ như khúc gỗ vậy thì tôi sẽ bỏ mặc đấy. Điên cuồng một chút cũng không sao, tôi đâu phải thiếu nữ.

Lý Lạc Phi nghe giọng hờn trách của người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ trước mặt nên hoàn hồn nhận ra mình nãy giờ quá bị động. Hắn không những đánh mất khí chất của một thằng đàn ông mà còn hoàn toàn hóa thành khúc gỗ mục. Trước mặt là một sắc đẹp say đắm biết bao thằng đàn ông, bàn tay lại được người đẹp chủ động đặt lên khối thịt mềm mại, căng tròn hơi quá tay mà mình lại trơ ra... Lý Lạc Phi nghiến răng cảm thấy sao bản lĩnh ngày thường của hắn đâu rồi? Lúc nãy Lý Lạc Phi còn sợ quá hùng hổ khiến người ta khiếp sợ mà giờ lại khiến cô ấy chán ngán.

- Được...được

Lý Lạc Phi vội vàng cảm nhận một tay vân vê nhẹ bầu ngực của Vũ Vân, tay còn lại cởi dây chiếc váy ren lụa màu đen kéo mạnh bạo xuống. Hắn cuối đầu hôn lên cái cổ trắng ngần, tiếp tục tháo áo ngực của cô ra

- Ư...ưm

Vũ Vân khẽ rên lên một tiếng, nhưng với kinh nghiệm của hơn hai năm kết hôn cô vẫn cảm thấy sự vụng về của Lý Lạc Phi. Sự kích thích trong cơ thế của cô đã lên đỉnh điểm, không cần đến màn dạo đầu của hắn nữa. Vũ Vân lấy tay xô Lý Lạc Phi ngã xuống giường và cô ngồi lên bụng của hắn vừa vuốt ve "củ khoai" to tướng, vừa hôn cuồng nhiệt khắp nơi. Đoạn sau, Vũ Vân bắt đầu cho "họng súng" kia vào trong cái "động" ẩm ướt thâm sau cùng cốc của mình, từ từ nhích từng chút một. Cô không dám tùy tiện đẩy ngay một lần một vào trong bởi khẩu súng này....giống như đại pháo thì đúng hơn. Vũ Vân chỉ dám nhấp lên xuống nhè nhẹ

- Á...

Lý Lạc Phi cảm nhận cái động âm u phía dưới thật quá khác so với tưởng tượng của mình. Cứ nghĩ người đàn bà này cũng đã có chồng thì sẽ nới lỏng hơn, dễ dàng hơn cho "lần đầu tiên" của hắn nhưng thật không ngờ nó hẹp và sâu đến khôn lường. Cứ nghĩ đây là có thể là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng với người phụ nữ tuyệt vời này thì hắn cảm thấy hưng phấn vô cùng. Có lẽ cô ta chưa sinh đẻ và cũng lâu chưa quan hệ với chồng mình nên mọi thứ vẫn còn mới như đang "bảo hành".

- Hôm nay tôi sẽ làm cô giáo của anh. Cố gắng mà học hỏi theo sự chỉ dẫn của tôi. Nào nhịp nhàng phối hợp với tôi đi...

Vũ Vân vừa nói vừa thở hổn hển, mông vẫn ngừng lên xuống nhịp nhàng.

Lý Lạc Phi nghe được câu này lập tức phối hợp theo nhịp độ lên xuống của Vũ Vân để tạo lực va chạm mạnh hơn.

Vũ Vân cố hết sức để kéo dài thời gian làm tình của Lý Lạc Phi, đã qua 15 phút rồi. Nếu hắn chịu đựng đến được nữa tiếng thì chất lượng "binh chủng" tiến công vào bên trong cô càng chất lượng cấp cao. Cơ hội mang thai càng lớn chính là niềm mong ước duy nhất của cô nhưng cũng không thể phủ nhận cô thích sự ngây ngô của hắn ở phương diện này. Tuy vậy cô không bao giờ mộng tưởng đến một gia đình nữa, một đời chồng là đủ rồi.

.........

Cùng lúc đó...

Gã mặc vest đen nhìn dáng người cao to hơn 1m8 đi ra từ bệnh viện Y Đức sau khi đã lùng sục mệt nghĩ các phòng bệnh. Hắn tiến về chiếc Mercedes đang chờ sẵn bên đường, ngồi vào xe với tâm trạng tức giận đỉnh điểm nói với gã cầm lái :

- Mẹ kiếp, chúng ta bị xỏ mũi rồi.

Gã cầm lái ngược lại rất bình thản, vẫn tiếp tục hút một hơi thuốc rồi mới nói:

- Gọi cho Hà tổng xin chỉ thị đi.

Gã ngồi ghế phụ lập tức nén cơn giận lại móc điện thoại cảm ứng thông minh mới nhất của Oppo ra gọi dãy số ưu tiên, giọng cung kính:

- Dạ, em Quang đây ạ. xin lỗi Hà tổng bọn em đã lạc mất phu nhân rồi.

Giọng người đàn ông bên kia đáp lại rất uy quyền:

- Ngay cả định vị cũng không có tín hiệu?

Gã thuộc hạ tên Quang nghe cũng toát mồ hôi hột, sợ bị xử phạt thì cuộc đời hắn coi như tiêu tan.

- Dạ vâng, chị ấy có lẽ đã tắt máy rồi

Lạc Hà im lặng suy nghĩ khiến cho tên thuộc hạ sợ hãi tưởng thủ trưởng của mình tức giận nên cố lựa lời nói tiếp:

- Em hỏi bọn người trong bãi đổ xe bệnh viện Y Đức thì biết được bọn họ vờ chạy vào rồi ra ngay bằng lối sau.

Lạc Hà vẫn giữ khí chất điềm tĩnh của một người đứng đầu ra lạnh giọng hỏi:

- Có tin tức gì về tên thanh niên đó không?

Tên Quang biết thủ trưởng không trách phạt mình nữa nên mới đỡ lo lắng thưa rõ ràng:

- Dạ, lúc phu nhân tới chổ của hắn đang đợi em có hỏi được vài tin tức từ người bán hàng bên đường. Hắn tên Lý Lạc Phi, một sinh viên tỉnh lẻ tới thành phố này học. Hà tổng có cần bọn em xử nó luôn không?

Lạc Hà khẽ nhíu mày, chẳng lẽ lại trùng tên sao? Nếu là người đó không thể nào xuất hiện ở đây với thân phận thế này. Ra lệnh cho thuộc hạ:

- Không vội, điều tra thêm thông tin cụ thể cho tôi

......

Tại khách san Full House, hai con người trần trụi đang điên cuồng hoang lạc. Lý Lạc Phi đã không còn thụ động nữa, hắn ôm người Vũ Vân vật xuống tấm nệm và mạnh mãnh công phá vào cái động thiên thai đang muốn nuốt chửng hắn. Sau hơn năm phút điên cuồng công phá, hắn đã phóng hết "đạn" đến viên cuối cùng và nằm sấp lên người Vũ Vân với dáng vẻ kiệt sức. Một tên thanh niên lần đầu tiên ra trận làm sao chiến thắng được người phụ nữ đã dày dặn tình trường vẫn còn đang tràn trề sắc xuân?

- Cậu làm tốt lắm, giao dịch chúng ta đã thành công.

Vũ Vân mĩm cười thỏa mãn, mảnh đất khô cằn hơn nữa năm nay đã được một trận mây mưa tưới thấm đến từng tất đất. Cô vuốt ve tấm lưng rắn rỏi của Lý Lạc Phi và cảm nhận được những "hạt giống" đang được gieo mầm trong cơ thể mình len lỏi niềm hạnh phúc khắp nơi. Chỉ cần một cây non sẽ ươm mầm thì trả giá bao nhiêu cho buổi tối nay cũng đều đáng cả, một đứa con do chính cô mang nặng đẻ đau sẽ đến với thế giới này bằng tình yêu vô bờ của mẹ nó.

- Tôi phải cảm ơn chị chứ.

Lý Lạc Phi nói xong đứng dậy bước vào phòng tắm rửa sạch sẽ, mặc lại chiếc quần đùi của mình leo lên giường và lim dim

-Một đêm khó quên...

Vũ Vân cũng đã vệ sinh thân thể sạch sẽ và nằm bên cạnh, nghe câu nói trong lúc lim dim của người đàn ông bên cạnh. Cô khẽ nhíu mày không hài lòng, giọng nói lạnh lùng:

- Cậu phải quên.

Lý Lạc Phi khẽ vươn tay ôm ngang eo cô, khẽ dùi mặt vào đôi gò bồng đầy đặn và miệng cười rất trẻ con:

- Cũng phải để tôi cảm nhận hết đêm nay rồi ngày mai mới quên chứ.

- Vậy thì tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro