Chương 11 Khởi hành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cạch"_Người hầu cận mở cửa bước vào, thái độ vô cùng cung kính.

Trong phòng là chàng hoàng tử vẫn còn nằm im trên giường, chàng nằm quay mặt vào trong như vẫn còn đang say ngủ.

-Thưa hoàng tử, thần có chuyện cần báo.

-Có chuyện gì thì để sau đi! Bây giờ ta đang rất buồn ngủ.

Hà Quân vòng tay qua ôm chặt lấy cô gái đang nằm trong mền của mình, cậu dùng lưng mình chắn cho cô để không ai thấy.

-Ư, ngộp quá!_Thiên Tú nói khẽ vào tai cậu và vịn chặt vào áo cậu.

Vị hoàng tử mỉm cười và siết tay chặt hơn.

-Ư, bỏ ra_cô đẩy tay cậu ra khỏi người mình 1 cách nhẹ nhàng nhất nhưng vẫn không đủ sức. Tay của cậu vẫn giữ nguyên vị trí cũ, cậu thì thầm vào tai cô, hơi thở nóng hổi của cậu khiến mặt cô đỏ rần.

-Nằm im đi!

Người hầu cận thấy là lạ bèn cất tiếng hỏi.

-Người làm sao vậy, hoàng tử?

Hà Quân giật mình.

-À...Không sao! Ngươi có gì thì cứ nói đi!

Sau 1 lúc đắn đo, người hầu cận cũng nói:

-Thưa hoàng tử, thần vừa nhận được tin quốc vương bảo người phải trở về cung ngay lập tức.

Hà Quân vừa nghe xong liền ngồi bật dậy, chiếc mền bị bung ra lộ ra mái tóc đen huyền của cô. Vị hầu cận trông thấy liền hỏi:

-Thưa hoàng tử, có...có ai đang ở trên giường sao?

Cậu vội lấy mềm đắp lại, mồ hôi của cậu và cả cô đều chảy đầm đìa trên trán.

-À...thú nuôi!_cậu buộc miệng nói.

-Thú...?

-À ừ, ta vừa mua được 1 con cún lông đen rất đẹp, nhưng bây giờ nó đang ngủ nên ta không tiện đánh thức.

"Cún?"_Thiên Tú nghe được, cô tức sôi máu lên liền đạp cho cậu 1 cú vào sống lưng.

-Á!_cậu rên khẽ, cố nhịn để người hầu cận không sinh nghi. Cậu liếc mặt về phía "cún" nằm trong chiếc mền đang cười khúc khích, cậu nhăn mặt.

-Cô cứ đợi đấy!

-Thưa hoàng tử, có chuyện gì sao?_Người hầu cận vẫn ngơ ngơ chẳng hiểu gì.

-À, không!...Mà tại sao phụ hoàng lại bảo ta về sớm thế?_Cậu đánh trống lảng.

-Thần không biết, hình như là trưởng lão gọi ạ!

"Trưởng lão à?"_cậu để tay lên cằm suy nghĩ 1 lúc, bất chợt cậu thấy ánh mặt kì lạ của người hầu cận nhìn vào thứ đang nằm bên trong mền, liền nói:

-Không có chuyện gì ngươi lui ra đi, bảo người chuẩn bị xe chúng ta sẽ về hoàng cung ngay!

-Vâ...Vâng!_Người hầu cận cúi chào nhưng đôi mắt vẫn không rời khỏi chiếc mền.

"Cạch"

Sau khi chiếc cửa được đóng kín, Thiên Tú liền tống khứ chiếc mền ra khỏi người mình và thở hồng hộc, nhưng cô vẫn không quên điều mà Hà Quân vừa nói lúc nãy.

-Cậu nói ai là cún hả?_Cô hét lên.

Cậu xoa xoa chiếc lưng mình với vẻ mặt hầm hầm.

-Vậy không lẽ nói tôi đang ngủ chung với 1 cô gái à?

-Ơ...ơ_Ran đỏ mặt.

Hà Quân mỉm cười và nâng cằm cô lên.

-Hay là cô muốn vậy thật, nếu vậy thì...

Cậu liền cầm chặt 2 tay cô và ghì chặt xuống giường, cậu cúi xuống áp sát mặt cô:

-Tôi sẽ chiều ý cô.

Mặt cô đỏ phừng phừng, cô đưa chân lên và...

"Bốp"

-Đừng có đùa!_Thiên Tú phủi phủi tay khi vừa tung xong cú đá vào chỗ hiểm

Cô tỉnh bơ như không mặc cho cậu đang kêu gào thảm thiết.

1 lát sau, cô nhớ ra 1 điều gì đó.

-Cậu...hôm nay đi thật sao?_Cô ấp úng.

Hà Quân bám tay vào thành giường và cố gắng đứng dậy.

-Bộ cô không nghe sao mà con hỏi? Đồ ác nhân!

Thiên Tú dường như không hề để tâm đến câu Hà Quân mắng mình. Trong lòng cô bỗng trỗi dậy 1 cảm giác gì đó rất luyến tiếc. Cô không hề muốn cậu rời khỏi đây.

"Tại sao nhỉ?"_Cô tự hỏi.

-Này!_cậu lên tiếng.

Cô giật mình, ngẩng mặt lên thì thấy mặt cậu đã kề sát vào mình từ lúc nào.

-Cô sao vậy?

Thiên Túquay mặt đi lảng tránh ánh mắt của cậu.

-Không! T...Tôi đang vui vì sắp thoát khỏi 1 tên như cậu!_Cô nói 1 cách gượng gạo.

-Ai bảo cô tôi đi 1 mình thế?_Mặt cậu tỉnh bơ.

Cô ngơ ngác và tâm trạng cô lúc này cực kì bất an.

-Vậy...Vậy là..._cô cố gặn ra từng chữ một.

Cậu mỉm cười nhìn cô và...

-Á Á Á...Thả tôi xuống_Thiên Tú hét lên và cố vùng vẫy để thoát khỏi bờ vai của Hà Quân.

Cậu làm như không có chuyện gì, vác cô trên vai mình và đi ra ngoài xe 1 cách thong thả. Những người hầu cận của cậu nhìn vào cảnh tượng trước mặt mình 1 cách ngạc nhiên, còn các tì nữ thì lại cảm thấy ganh tị.

Hà Quân bước đến gần chiếc xe của mình, cậu quay lại và cúi chào vợ chào Công tước 1 cách vui vẻ mặc cho gương mặt họ đang hiện rõ sự lo lắng và bất an.

-Xin 2 người an tâm, tôi sẽ "chăm sóc" cho tiểu thư đây 1 cách chu đáo!_Cậu nhấn mạnh câu nói và liếc nhìn cô.

-Nhưng thưa hoàng tử, con bé chưa học xong lễ nghi hoàng cung, hơn nữa cũng chưa chuẩn bị gì, đi bây giờ là quá gấp._Công tước lên tiếng.

Cậu vẫn giữ ý định của mình.

-Vào cung học sẽ tốt hơn mà, còn quần áo thì không lo thiếu đâu, nếu cần ta sẽ cho về lấy, mọi người cứ an tâm!

Vợ chồng Công tước không còn gì để nói, dù sao thì họ cũng không thể chống lệnh hoàng tử. Bà Lý bước đến gần Thiên Tú và thì thầm vào tai cô.

-Cẩn thận nhé con, đừng để lộ thân phận, bố mẹ sẽ nhanh chóng đón con ra.

-Nhưng...Nhưng..._cô ấp úng, những giọt nước mắt trên mi cô như sắp trào ra.

Bà Lý đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô.

-Yên tâm đi, sẽ không sao đâu!

Hà Quân cắt ngang câu chuyện và tiến về phía xe của mình. Cậu quăng cô lên xe và ngồi vào trong, cậu khoá kín 2 bên cửa xe để cô không thể nhảy ra ngoài.

-Xuất phát_1 người hầu cận ra lệnh.

Chiếc xe từ từ chuyển bánh, cô nhìn ra ngoài cửa sổ dõi theo bóng 2 người đang vẫy tay chào cô. Cô nhận ra gương mặt ông Mặc đầy vẻ bất an, còn bà Lý thì đang khóc nức nở.

Ánh bình minh rọi theo chiếc xe đang dần tiến về phía hoàng cung xa xăm, nơi có đầy rẫy nhưng nguy hiểm mà cô cần phải đối mặt. Liệu cành phong lan trắng mỏng manh ấy có đủ sức chịu đựng những gian nan đang chờ đợi mình không? Hay cô sẽ gục ngã và buông xuôi số phận mình cho ông trời?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro