Chap 10: Tên hoàng tử đáng ghét!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

--------Buổi sáng--------

Chiếc rèm của chưa được đóng lại từ tối hôm qua bị gió cuốn bay lấy phất trong gió, những giọt sương trắng tinh khiết rơi xuống làm ướt 1 phần tấm rèm. Cơn gió sớm lạnh buốt thổi qua khiến cô gái đang ngủ say phải trở mình và kéo tấm chăn cao hơn.

"Soạt"

1 chiếc bóng hạ xuống nơi khung cửa. Tên hoàng tử với đôi cánh đen ngồi trên bậc cửa, 1 nụ cười nửa miệng hiện trên môi cậu. Cậu không làm gì, chỉ ngồi đó, ngắm nhìn gương mặt của Thiên Tú khi ngủ.

-Ưh...!_cô xoa xoa đôi mắt của mình để đánh tan cơn buồn ngủ. Bất chợt cô cảm nhận được 1 ánh mắt ấm áp đang nhìn mình, cô quay lưng lại thì...

-Á Á Á Á..._Cô hét lên làm cả toà lâu đài như bị chấn động.

Hà Quân bước xuống, đôi cánh được thu gọn lại, cậu ngoáy ngoáy lỗ tai, gương mặt tỏ ra như chẳng có chuyện gì.

-Cô hét lớn quá đấy!_Cậu nói 1 cách vô tâm.

Cô cầm chặt cái chăn đang phủ lên người mình, giọng cô tỏ vẻ bực tức, vẻ mặt ngượng ngùng đỏ rực.

-C...Cậu...Cậu làm gì trong phòng của 1 cô gái vậy hả?_Cô hét lên.

-Hừ, thì có sao đâu, dù gì thì tối hôm qua tôi cũng đưa cô về phòng mà!_Vẫn cái giọng vô tâm ấy.

-Tối...Tối hôm qua?_cô hơi bất ngờ.

Hà Quân khẽ liếc mắt nhìn sang cô, vẻ mặt có chút giận hờn:

-Quên rồi sao? Hôm qua tôi đã bế cô bay 1 vòng trên trời đấy! Vì vậy mà bây giờ cánh tay của tôi như tê liệt hoàn toàn.

"Tối hôm qua?"

Cô suy nghĩ, 1 lúc sau, cô nhớ lại. Cô nhớ lại lúc mình bị thả rơi "tự do", lúc ngắm cảnh thành phố trong không trung và cả lúc cậu hôn lên trán cô. Mặt cô đỏ hơn nữa, hơn cả quả cà chua chín.

Cậu thấy lạ liền tiến đến gần cô, đưa tay chống lên chiếc giường và áp sát mặt mình vào mặt cô.

-Sao thế? Cô bị cảm à?

Tim cô lại đập mạnh hơn, cô nhìn gương mặt của cậu cành lúc càng gần...gần hơn nữa...

"Chát"_Âm thanh "quen thuộc" vang lên.

...

Hà Quân ngồi trên ghế, gương mặt hầm hầm với 5 dấu tay trên mặt.

Bà Lý cúi đầu xin lỗi:
-Hoàng tử điện hạ, mong ngài thứ lỗi, Thiên Tú...nó không cố ý ạ!

-Không cố ý ư? Không cố ý mà có đủ 5 ngón tay trên mặt ta sao?_Hà Quân đứng phắt dậy, chỉ vào 5 vệt đỏ dài trên mặt mình.

Thiên Tú không chịu được, cô hét lên:
-Tôi cố ý thì sao hả? Ai bảo cậu vào phòng tôi mà không nói trước, như vậy là ít lắm rồi, còn nói nữa sao?

-Cô...Cô...

-Cô cô cái gì, cậu muốn tôi nói với tất cả mọi người rằng 1 vị hoàng tử như cậu mà lại chui vào phòng 1 cô gái không?

Cậu im bặt nhưng gương mặt vẫn hằn lên sự tức giận, cậu quay lưng đi lên lầu. Các hầu cận của cậu lẩn quẩng xung quanh cậu và bảo:

-Thưa hoàng tử, sao người không xử cô ta tội vô lễ ạ?

Hà Quân mỉm cười:

-Vì cô ta rất thú vị...

Các hầu cận ngạc nhiên, không nói được lời nào, riêng cậu vẫn giữ nguyên nụ cười của mình trên môi, ánh mặt nhìn ra bầu trời xanh dìu dịu với áng mây trắng bay phất phơ theo chiều gió, những chú chim hoà quyện lời hát cùng nhau, nghe thật tuyệt vời.

-Không biết hắn ta gọi mình lên có chuyện gì không?_Thiên Tú vừa đi vừa lẩm nhẩm. -Chắc định trả thù vụ ban sáng chứ gì! Tối hôm qua mình cứ tưởng hắn ta là người tốt, ai ngờ...

Cô vỗ vỗ vào mặt để xoá đi những ký ức về đêm hôm qua, về nụ cười dịu dàng, về đôi mắt mang vẻ buồn man mác và cả về...nụ hôn ấy.

Cô bước trên các bậc thang 1 cách bực nhọc và đi đến trước phòng Hà Quân. Cô định tông cửa mà vào nhưng bắt gặp ánh mắt 1 hầu cận của cậu nên cô đứng đó, cố tỏ ra vui vẻ và nở 1 nụ cười thật "tươi tắn", sau đó cô mới gõ cửa:

-Thưa hoàng tử, người gọi tôi có chuyện gì không?

Từ trong phòng, tiếng cậu vọng ra:

-Cô mau vào đây đi!

Cô đẩy cửa bước vào và hiện ra trước mặt cô bây giờ là...1 bãi chiến trường. Quần áo vứt lung tung lộn xộn, sàn nhà đầy bụi bẩn và rác. Các tấm ra giường, nệm, rèm cửa,...vương khắp nơi trông thật bẩn thỉu nhìn như vừa có 1 trận chiếc ác liệt xảy ra trong căn phòng này.

Nơi gọn gàng nhất có lẽ là chiếc ghế chỗ cậu đang ngồi. Cậu ngồi đó nhìn cô và mỉm cười thật tươi như chào đón 1 vị khách quý.

-Cô đến rồi à?_Câu hỏi nhẹ nhàng nhưng lại chứa 1 hàm ý nào đó khiến cho cô rùng mình.

-Đ...Đây là sao?_cô lắp bắp.

-Lúc nãy tôi không cẩn thận làm rối tung mọi thứ. -Hà Quân ngồi bắt chéo chân và đưa ánh mắt gian xảo nhìn vào cô. -Cô hãy dọn dẹp giúp tôi nhé!

-S...Sao? Dọn...Dọn hết!_cô nói không nên lời nữa.

-Đúng! Dọn hết!

-Nh...Nhưng sao lại là tôi?_cô hỏi.

-Cô quên rồi sao?_cậu tặc lưỡi. - Hôm trước tôi có nói cô là người hầu riêng cho tôi mà, bây giờ bảo cô làm những việc như thế này thôi mà đã cằn nhằn sao?

Cậu đánh cái nhìn chết người vào cô.

-Hay là cô muốn Công tước phu nhân bị xử tội thất hứa?

Cô nuốt "cục tức" trong cổ họng xuống và tươi cười:

-Được thôi!

Và rồi cô lao đầu vào dọn dẹp cái đống hỗn độn đó.

-Này, bộ đó phải để trong tủ.

-Vâng!

-Này, cái đó phải lau cho sạch, cô lau bẩn quá!

Vâng!

-Khoan đã, không được gấp như thế, sẽ nhăn đấy, làm lại.

-VÂNG!!!!

...

Cuối cùng việc dọn dẹp cũng xong, tên hoàng tử đó đã ra ngoài khoảng nửa tiếng trước. Cô cất bộ quần áo cuối cùng vào tủ và thở phào 1 cách mệt mỏi. Người cô bây giờ đã mệt rã rời không còn sức để nâng cách tay lên nói chi là đi về phòng.

Cô ngồi phịch lên chiếc giường của cậu và nằm xuống.

-Mình nghỉ mệt 1 chút rồi đi chắc không sao đâu nhỉ!

Và rồi cô thiếp đi lúc nào không biết.

Tia sáng mặt trời lại trải rộng xuống đất nước rộng lớn, mọi thứ bừng tỉnh sau 1 giấc ngủ dài.

-Ặc, nặng quá!_cô nghĩ thầm và lấy cái gì đó trên người mình xuống.

Thiên Tú mở mắt ra và ngồi dậy thì chạm phải 1 cái gì đó và...

-Á Á Á

"Rầm"

Cô hét lên và đạp tên hoàng tử đang nằm bên cạnh mình xuống giường.

Hà Quân ngồi dậy xoa xoa cái đầu và nói bằng cái giọng đang còn ngái ngủ.

-Cô làm cái gì vậy, không để người khác ngủ sao?

-Tôi hỏi anh đang làm gì có!_cô hét lên. -Sao anh lại ở trong phòng tôi???

Cậu đứng dậy.

-Cô tự hỏi lại mình đi, đây là phòng của tôi cơ mà!

-Hả?_cô ngạc nhiên và nhìn xung quanh.

"Thôi đúng rồi! tối hôm qua dọn dẹp mệt quá nên mình đã ngủ trên giường hắn, thật là..."

Bất chợt, Thiên Tú nhớ ra cái gì đó, cô hỏi:

-Nhưng sao anh lại ngủ cùng với tôi!

Cậu ngáp:

-Tôi không có thói quen ngủ dưới đất mà cô lại nằm trên giường tôi đẩy hoài không xuống nên tôi đành phải lên ngủ chung thôi!

-Sao anh không gọi tôi dậy!

-Tôi có gọi đấy chứ nhưng không những cô không dậy mà còn tặng tôi thêm 1 món quà nữa này!_cậu bực tức và chỉ vào vết bầm trên mắt.

-Hả?

------Flashback------

-Này, cô mau dậy đi._Hà Quân gọi.

-Tránh ra!_Thiên Tú nói và trở mình sang phía khác.

-Này, đây là giường của tôi!_

-...!

-Này!_cậu bực bội.

-ĐÃ BẢO LÀ BIẾN ĐI MÀ!_cô hét lên và đưa tay đấm vào tên phá giấc ngủ của mình.

"Bốp"

-----End Flashback-----

-Hơ, tôi xin lỗi!_cô cúi mặt xuống, mặt đỏ như trái cà chua.

Cậu không nói gì, vẻ mặt tỏ ra sự hờn dỗi như 1 đứa con nít.

"Cốc...cốc"

-Thưa hoàng tử, thần có chuyện muốn tâu ạ!_Giọng 1 hầu cận vang lên.

-Oái_cô và cậu giật mình.

-Làm sao bây giờ, họ mà thấy chúng ta như vầy thì...thì..._cô lúng túng.

Cậu gãi đầu, vẻ bối rối cũng không kém gì.

-Hoàng tử, người thức chưa ạ?_Vị đại thần hối thúc.

-Chết rồi!_cô nói nhỏ.

-À_cậu nói. - Cô mau trốn đi!

-Nh...Nhưng trốn ở đâu?_cô bối rối.

-Ờ thì...

"Cạch"_Tiếng mở cửa vang lên, cả cậu và cô như đứng hình.

-Được rồi, chết thì chết!

"Soạt"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro