Chương 9 Câu hỏi không lời giải đáp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Á Á Á Á_Thiên Tú hét lên và đưa ánh nhìn vô vọng vào tên hoàng tử đang đứng nhìn cô với gương mặt đắc thắng.

"Chẳng lẽ mình phải chết như vậy sao?"_Cô nghĩ thầm và nghiến răng thật chặt như chờ đợi cái chết.

"Soạt"

Cô bỗng thấy người mình nhẹ tênh, cô vẫn nhắm nghiền mắt và tự hỏi

-Mình đã chết rồi sao? Sao không thấy đau gì cả vậy? Đây là thiên đàng hay địa ngục?

-Này_Giọng nói "thân thuộc" vang lên. -Cô có mở mắt ra không thì bảo.

Cô giật mình, cô từ từ mở mắt ra và hiện lên đầu tiên là khuôn mặt của chàng hoàng tử, hơn nữa cô đang được cậu ta bế lên khi chỉ còn cách mặt đất chừng vài cm.

-Á!_cô hét lên.

"Chát"_Cô đưa tay tát vào mặt của Hà Quân 1 cái đau điếng.

-Á!_cậu la lên và buông tay khiến cô rơi xuống đất.

Thiên Tú lúi cúi ngồi dậy, cô xoa xoa cái mông của mình và cáu gắt:

-Cậu làm gì vậy? Sao lại ăn hiếp 1 cô gái yếu đuối như vậy hả?

Hà Quân đang cáu vì 5 dấu tay in hằn trên gương mặt đẹp trai của mình thì vừa nghe câu nói của cô cậu đã giật nảy mình và nổi da gà.

-Yếu đuối? Cô nói tôi ấy hả, bà chằn?

Cô cáu hơn nữa nhưng không thể làm gì cậu nên cô quay phắt đi.

Phía sau cô, chàng hoàng tử hơi ngượng ngùng vì cảm thấy có chút quá đáng, cậu gãy gãy đầu liếc nhìn đi chỗ khác và hỏi:

-Cô...có muốn bay không?

Thiên Tú khựng lại, cô trả lời ngay:

-Tôi chưa muốn chết.

Hà Quân mỉm cười và chạy đến nắm lấy tay cô.

-Đi mà, không chết đâu!

Cô đỏ mặt và ấp úng chẳng nói được gì khi thấy mình đang tay trong tay với Hà Quân.

Không đợi cô trả lời, cậu đã bế lấy cô và 1 lần nữa bay vụt lên không trung nhưng không phải là cách trêu chọc thô bạo như lúc nãy mà bây giờ, cậu đang bế lấy cô 1 cách dịu dàng.

Cô bám nhẹ vào người cậu và vẫn nhắm chặt mắt vì cô vẫn còn hơi sợ.

Đến 1 độ cao nhắt định nào đó, cậu dừng lại, cậu mỉm cười.

-Nhìn xuống dưới đi!

-Kh...Không nhìn đâu!_Giọng cô run run.

-Nhìn đi, không sao đâu!

Cô nuốt nước bọt và từ từ mở mắt ra nhìn xuống. Phía dưới cô bây giờ là cả 1 đất nước rộng lớn với những ánh đèn lung linh. Các toà lâu đài kiến trúc cổ cao ngất san sát nhau như 1 dãi tường thành kiên cố. Thêm vào đó bây giờ lại có thêm những lớp sương mỏng phủ lấy thành phố càng tạo nên quang cảnh lung linh, đẹp đẽ và hoành tráng.

-Thấy sao hả?_cậu hỏi.

-Đẹp lắm!_cô mỉm cười, nụ cười tươi tắn và hạnh phúc, nụ cười thuần khiết của 1 Thiên thần.

Cậu bỗng cảm thấy người mình nóng ran, nụ cười ấy như hớp hồn của cậu.

Cậu mỉm cười và nhìn chăm chăm về phía đất nước của mình.

-Hễ lúc nào buồn là tôi lại bay lên như thế này để ngắm cảnh, như vậy sẽ giúp tôi cảm thấy dễ chịu hơn.

-...!_Thiên Tú không nói gì, thứ thu hút ánh mắt cô bây giờ không phải là quang cảnh đẹp đẽ dưới kia mà là nụ cười dịu dàng như ánh trăng của cậu- 1 nụ cười mang mác buồn và đẹp tuyệt.

Cô bỗng nghe trái tim mình lại đập loạn nhịp, cảm giác này khiến cho cô ngạt thở, cô không biết vì sao mình lại như thế nữa. Cô chỉ biết, cô muốn khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi, cô muốn mãi mãi được bên cạnh Shinichi như thế này.

"Tại sao?"_cô nghĩ thầm. "Tại sao mình lại hồi hộp đến vậy? Tại sao?"

Trái tim cô bỗng đập mạnh hơn, Hà Quân cảm nhận được điều gì đó khác thường ở cô, cậu nhìn cô và hỏi:

-Cô sao vậy?...Sao mặt cô đỏ quá vậy? Bị cảm à?

Cô giật mình quay đi tránh không cho cậu thấy vẻ mặt của mình bây giờ.

-Kh...Không sao!

-...!

-Chúng ta bay cao hơn nhé!_Cậu mỉm cười đắc thắng.

-Ơ, nè..._cô định ngăn cản nhưng không kịp, cậu ôm chặt lấy cô và bay lên cao hơn.

Cô không còn sợ như lúc ban đầu nữa, không hiểu vì sao nhưng cô lại cảm thấy an toàn khi được ở bên cậu như thế này, cô ngả người vào chiếc áo sơ mi trắng của cậu, cảm nhận cái lành lạnh của những cơn gió thổi qua...

-Này, đẹp không?_cậu lên tiếng.

-...!

-Này!_Cậu gọi to hơn.

-...!

Không nghe thấy tiếng đáp trả, cậu cúi xuống nhìn thì thấy cô đã thiếp đi từ lúc nào. Cậu mỉm cười thật dịu dàng và bay về toà lâu đài Công tước.

-Đồ ngốc...

Hà Quân vén chiếc màn trên cửa sổ trong phòng cô và nhẹ nhàng bước vào, cậu đặt cô xuống giường và ngồi đó. Cậu chăm chú nhìn vào gương mặt của cô khi ngủ, trong sáng, thánh thiện và ngây thơ...khác hẳn lúc tỉnh thức.

Như vô thức, cậu đưa tay vén mái tóc cô và đưa tay vuốt nhẹ gương mặt cô. Bất chợt, cậu cúi người xuống và đặt lên trán Ran 1 nụ hôn.

Hà Quân bỗng giật mình khi nhận ra được việc mình đang làm, mặt cậu đỏ gay. Cậu lúng túng đi ra ngoài.

Cậu đứng dựa vào cánh cửa, cậu nắm chặt ngực trái mình.

"Gì thế này? Cái cảm giác quái quỉ gì thế? Không thể nào!"_cậu nhủ thầm.

Nụ cười của cô 1 lần nữa lại hiện lên trong tâm trí cậu. Trái tim cậu bỗng đập nhanh hơn bình thường.

-Tại sao mình lại muốn được bảo vệ nụ cười của cô ấy? Nụ cười ấy..! Tại sao?

Cậu đưa tay vo vo mái tóc mình như muốn trấn tĩnh lại, lần đầu tiên chàng hoàng tử kiêu căng này lại ngượng ngùng đến mức đó.

Thiên Tú từ từ mở mắt ra, cô đặt nhẹ tay lên trán mình, lắng nghe tiếng đập loạn nhịp của trái tim. Cô lấy chăn trùm kín mặt mình lại...

"Tại sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro