Chương 8 Đôi cánh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-----Buổi tối-----

Bầu trời đêm với những ngôi sao sáng lấp lánh như đang nhảy tung tăng đùa giỡn với vầng trăng bạc. Những áng mây mỏng bay phớt qua như có chút hờn giận vì không thể nán lại quá lâu. Cơn gió bất chợt thổi qua làm hàng cây lay động nhẹ. Hoà cùng tiếng xào xạc và âm thanh vi vu của gió là tiếng chim hót líu lo, nghe như 1 khúc đồng ca của thiên nhiên.

Trên khung cửa sổ cao ngất của toà lâu đài Công tước. Chàng hoàng tử với gương mặt thanh thoát được soi sáng bởi vầng trăng bạc ngồi trên bậc cửa. Đôi mắt xanh man mác buồn nhìn lên bầu trời đêm lạnh lẽo. Mái tóc đen tung bay trước gió như muốn hoà mình vào màn đêm.

-Chỉ còn 1 tuần nữa!_cậu lẩm bẩm

"Soạt soạt"_Tiếng động nhỏ vang lên từ dãy hành lang nhưng hình như cậu không nghe thấy.

Từ phía hành lang tối om, bóng 1 cô gái từ từ xuất hiện- Thiên Tú.

Cô bước gần đến cửa sổ và căng mắt xem người đó là ai. Cô nghĩ ngoại trừ kẻ không ngủ được mà đi lang thang như cô thì còn ai nữa. Khi nhận ra đó là Hà Quân thì ngay lập tức bị thu hút bởi cái vẻ đẹp ấy.

Gương mặt như tạc tượng, đôi mắt màu đại dương cùng với chiếc áo choàng ngoài bay phất phơ trong gió hệt như chàng thiên sứ với đôi cánh bạc.

"Thình thich, thình thịch"

Trống ngực của cô bỗng đập liên hồi, 1 cảm giác gì đó bỗng trào dâng trong lòng cô, 1 cái cảm giác trước nay chưa từng có.

Tiếng hàng cây đập vào nhau làm cô giật mình, cô lấy tay tát vào mặt mình để tỉnh táo lại và không ngừng nói:

-Tỉnh lại, tỉnh lại đi! Mày đang nghĩ cái quái gì thế Thiên Tú!

Khi đã thực sự trở lại bình thường, cô nghĩ mình nên rời khỏi đây là tốt nhất nên đã chuyển sang phía khác bằng cách nhẹ nhàng nhất có thể.

-Này, bà chằn!_Tiếng Hà Quân vang lên.

"Cái gì, bà chằn á?"_cô nắm chặt tay. "Cái tên này muốn chết đây mà"

-...!

"Không được"_cô sực nhớ cậu là hoàng tử. "Nhịn, nhịn nào!"

Cô quay lại và mỉm cười, 1 nụ cười méo mó, đầy miễn cưỡng.

-Có chuyện gì thế ạ?

Cậu im lặng không nói gì chỉ chăm chú nhìn vào mặt cô.

1 phút...

2 phút...

3 phút...

-Ha ha ha....._cậu bỗng phá lên cười.

Cô giật mình:

-Cười cái gì mà cười hả!_cô hét lên.

Cậu lấy tay chùi chùi mấy giọt nước trên mặt và trả lời, nhưng miệng thì vẫn cười không dứt.

-Kh...Không hiểu tại sao tự nhiên thấy mặt cô là tôi mắc cười! Ha ha ha!!!
Rồi cậu lại ôm bụng cười nghiên ngả mặc cho cô đang bị "bốc khói" Cô hét lên:
-Này cậu...

Cô chưa kịp nói hết câu thì đã bắt gặp ánh mắt của cậu nhìn cô 1 cách nghiêm túc. Cậu đưa bàn tay lên vuốt nhẹ mái tóc và mặt cô. Cô đỏ mặt, cô cảm nhận được hơi ấm từ tay cậu truyền sang. Hà Quânbỗng áp sát mặt cậu vào mặt cô, càng lúc càng gần...

-Á á á!!!_cô la lên.

Cậucười khoái trá và nắm 2 má cô kéo ra.

-Bu...Buông ra!!!_cô đẩy tay cậu ra và xoa xoa mặt của mình.

"Mình còn nghĩ là hắn sẽ hôn mình, mình điên rồi sao?"_cô nghĩ thầm.

-Ha ha ha! Mặt bánh bao._cậu nói.

-Cái gì?

-Mặt bánh bao!!!_cậu lè lưỡi tỏ vẻ khiêu khích.

Cô không chịu được nữa, cô đấm vào mặt cậu, nhanh như sóc cậu đã né sang 1 bên.

-Hụt rồi!_cậu châm chọc.

Đột nhiên, cậu nhìn thấy nụ cười của cô, 1 nụ cười đáng sợ.

-Vậy sao?_cô vẫn cười.

"Khoan đã, đây là..."

Chưa kịp nghĩ hết thì 1 bàn tay đã "nhẹ nhàng" đẩy cậu rơi xuống.

-Oá oá oá!!!

Cậu hét lên, cũng may cậu vịn được vào khung cửa sổ nên cứ đu tòn teng trên vách.

Cô chống 2 tay xuống khung cửa sổ và cười 1 cách đắc thắng.

-Có cần tôi đỡ lên không?

-...!

-Nè!

-...!

-Không cần sao? Vậy tôi đi!

Cô quay đi và thầm nghĩ chắc chắn cậu sẽ cầu xin mình.

Từ phía dưới cửa sổ, giọng nói cậu vọng lên:

-Hình như cô quên 1 điều...

-Hở?_cô quay lại.

-Cô không nhớ rằng tất cả người thựôc hoàng tộc đều biết bay sao?

"Cái gì?"_cô giật mình, cô lắp bắp.

-B...Ba...Bay?

Từ phía cửa sổ, 1 đôi cánh đen hiện ra và phút chốc, cậu đã bay lên, cậu tựa vào khung cửa sổ và mỉm cười với cô.

Thấy có điều không ổn, cô liền nói:

-Xin lỗi, tôi có việc.

Rồi cô quay đi thật nhanh.

-Cô có muốn bay không?_cậu khẽ nói.

Cô giật mình, mồ hôi chảy đầm đìa.

-À...Không cần đâu! Tôi bận lắm, xin...

Chưa nói hết thì từ phía sau, 1 vòng tay rắn chắc đã vòng lên và ôm chặt lấy cổ của cô, cô cảm nhận được 2 chiếc răng nanh của cậu đang kề sát vào cổ mình, hơi thở nóng hổi của cậu phà vào cổ cô.

-Cùng bay thử nhé!!!

Vừa dứt lời, đôi cánh đen ấy đã bế lấy cô và bay vụt lên không trung hoà vào bầu trời đen.

-Á á á......

Cô la lên và bấu chặt vào chiếc áo sơ mi của cậu.

-Thả xuống...Cho tôi xuống......_Cô van xin.

Thấy vẻ mặt sợ hãi của cô, cậu càng đắc thắng hơn, cậu mỉm cười và bay cao hơn nữa rồi lại lượn mấy vòng khiến cho cô như muốn ngất xỉu.

Hà Quân dừng lại và đứng trên không trung.

-Sao hả?

-Thả...Thả tôi xuống!_Giọng cô run run.

-Cô muốn tôi thả cô xuống sao?_cậu hỏi và bỗng nở nụ cười.

-Tất nhiên rồi!_cô hét lên.

-Được thôi, đừng có hối hận!

-Hơ!_cô ngạc nhiên rồi bỗng cô sực nhớ ra nơi mình đang đứng là...

-Khoan đã!_Cô hét lên nhưng đã quá muộn, đôi tay ấy đã buông cô ra và để cô rơi..."tự do"
-Á Á Á Á Á Á Á Á

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro