Chương 7 Rắc rối bắt đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bộp"_Tiếng chiếc bút từ bàn rơi xuống đánh thức 2 người đang bị hoá đá.

Thiên Tú đẩy mạnh cậu ra khiến cậu đập đầu vào thành giường. Hà Quân chưa hết bất ngờ với nụ hôn vừa nãy thì lại nhận thêm 1 cục u ngay đầu, cậu tức giận hét lên.

-Cô làm gì vậy hả? Điên rồi sao?

Mặt của cô bây giờ đỏ hơn quả cà chua chín, cô kéo cậu lại và nắm lấy cổ áo của cậu.

-CẬU CÒN NÓI NỮA HẢ, MAU TRẢ NỤ HÔN ĐẦU LẠI CHO TÔI!!!!!!

-Cái...Cái gì? Ai cướp cái gì của cô mà trả hả?_cậu ngượng ngùng rồi bất chợt, cậu nhìn gương mặt đỏ rực của cô và mỉm cười. -Chứ không phải cô cố tình hôn tôi sao?

-Cậu...Cậu...!_cô tức tới nỗi không nói nên lời, mặt cô đỏ phừng. Còn cậu thì đắc thắng trước câu nói của mình, gương mặt thể hiện rõ sự trêu chọc.

Cô đưa tay lên định đấm vào mặt cậu thì...

"Cạch"_Bà Lý mở cửa bước vào cùng với 1 vài tì nữ, chưa kịp nói gì thì tất cả họ đều mở to mắt nhìn khung cảnh đang hiện lên trước mắt mình.

Thiên Tú đang ngồi trên người Hà Quân và nắm lấy cổ áo cậu, quần áo 2 người xốc xếch, cả căn phòng lộn xộn, rối tung, hơn nữa còn có 1 vài vệt máu nữa.

Các nô tì đỏ mặt quay đi, bà Lý thì lắp bắp:

-Chuyện...Chuyện gì...vậy?

Cậu và cô giật bắn mình, cô rời khỏi cái tư thế kì cục đó, mặt của 2 người trở nên lúng túng.

-Mẹ...!_cô gọi như đang cố đánh trống lảng.

-Công tước phu nhân, có chuyện gì không ạ?_cậu lên tiếng

Bà như bừng tỉnh, bà kính cẩn nói:

-Thưa...Thưa hoàng tử, thần định...định đưa 1 và nô tì đến hầu hạ ngài ạ!

Hà Quân liếc nhìn sang những cô nô tì xinh xắn đứng trước mặt mình, cậu vuốt nhẹ chiếc cằm của mình, phút chốc, từ khoé môi cậu bỗng nở 1 nụ cười gian trá.

-Xin lỗi, nhưng ta chỉ cần 1 người thôi!

Bà hơi lúng túng.

-Sao...Sao ạ? 1 người.

-Đúng vậy! 1 người!_cậu chắc chắn.

-Là...ai ạ!

Cậu vẫn giữ nguyên nụ cười ban nãy, cậu nhìn sang cô và đưa tay chỉ ngay vào mặt cô.

-Ta muốn cô ta! Công tước tiểu thư!

-HẢẢẢẢẢ?????

Thiên Tú bất ngờ, cô hỏi.

-Tại sao lại là tôi?

Bà Lý cũng nói với vẻ băn khơăn:

-Thưa hoàng tử, Thiên Tú...nó không thích hợp đâu, ở đây đều là những nô tì được lựa chọn kĩ càng, có lẽ họ sẽ hầu hạ tốt cho ngài ạ!

Cậu lắc đầu, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị.

-Đây là lệnh của ta, nếu các người dám cãi ta sẽ xử tội tất cả.

Nghe câu nói đó, ai cũng im lặng, không dám hé nửa lời, riêng cô thì tức đến phát run, cậu tiến đến phía cô, cậu khẽ nâng cằm cô lên.

-Không chỉ là ở đây, ta còn muốn cô đến cung điện của ta để hầu hạ riêng cho ta! Được chứ?

Cậu khẽ thì thầm bên tai cô với nụ cười kênh kiệu, cả căn phòng chìm vào sự tĩnh lặng tuyệt đối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro