Chương 6 First kiss

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phụp"

"Bốp"

2 tiếng động vang lên cùng lúc khiến HàQuân ngã nhào về phía sau, Thiên Tú đứng phắt dậy nắm lấy tay cậu vòng ngược ra sau. Mặt cậu trở nên biến sắc, cậu hét lên:

-Cô làm gì vậy hả, đau quá.

Cậu càng vùng vẫy, cô càng cố siết chặt hơn.

-Ai bảo cậu định hút máu của tôi. Cậu đè tay tôi xuống nhưng hình như cậu quên là tôi có chân.

Cô mỉm cười gian xảo, chàng hoàng tử không biết làm gì hơn ngoài việc ôm cái bụng đáng thương vừa nhận đủ 2 cú đá.

-MAU BUÔNG TÔI RA!_cậu hét lên nhưng vẫn chẳng thấm thía gì với Thiên Tú khi cô vẫn còn tức vì bị cậu đè lên người.

Sau 1 lúc, Hà Quân cúi gằm mặt xuống, cậu khẽ nói.

-Nếu cô không buông ra thì cô sẽ hối hận đấy!

Cô hơi bất ngờ nhưng cô vẫn ghìm chặt tay cậu.

-Cậu có thể làm gì khi đang bị tôi khống chế như thế này?_cô mỉm cười.

Ngay lập tức, nhanh như sóc, cậu vùng ra khỏi tay cô và nhảy phắt lên cửa sổ, cậu đứng nghiêng về phía cô, ánh mặt trời đỏ rực từ phía sau rọi lên, hình ảnh cậu hiện giờ giống như 1 bức tranh tuyệt đẹp.

Cô ngớ người nhìn Hà Quân, với tư thế của cô lúc nãy thì không có bất kì ai có thể thoát ra được. Trong đầu cô không ngừng hiện lên những dấu chấm hỏi.

Cậu đưa tay lau đi những giọt mồ hôi lăn trên mặt mình, cậu xoa xoa cánh tay bị nắm chặt đến nỗi sưng tấy của mình, cậu nhìn Thiên Tú và mỉm cười- 1 nụ cười nửa miệng cực kì kiêu hãnh, nó mang phong cách của 1 đại quý tộc thật thụ.

-Cô nghĩ tôi thực sự yếu đến thế ư? Nếu tôi muốn hút máu cô thì cô không tài nào thoát ra được!

Thiên Tú sững sờ, cô lắp bắp:

-Tại...Tại sao?

Hà Quân im lặng, nụ cười trên môi tắt hẳn, cậu trả lời 1 cách lạnh lùng.

-Tanh tưởi!

-Sao cơ?_cô bất ngờ.

-Máu của cô...của tất cả các cô gái trên thế gian này... đều tanh tưởi.

Đôi mắt cậu bây giờ trở lại là màu xanh, màu xanh của đại dương sâu thẳm và lạnh lẽo. Đôi mắt đó như chứa đựng 1 tồn thương nào đó rất sâu sắc.

Cậu đứng lặng bên cửa sổ nhìn ra ánh mặt trời đang dần tàn lụi đi, bất chợt, cậu quay lại và phát hiện ra cô đang nhìn cậu, 1 gương mặt lo lắng xen lẫn chút ngạc nhiên. Gương mặt đó từ trước đến giờ chưa ai dành cho cậu.

-Cô sao vậy? Sao nhìn thôi chằm chằm vậy?

-...!

-Thích tôi rồi à?_Cậu mỉm cười, ánh mắt đáng sợ khi nãy dần biến mất.

Nghe câu nói đó, mặt Thiên Tú đỏ lên.

-Cậu nói gì hả? Ai hèm thích cậu?

Cậu đưa tay lên xoa xoa chiếc cằm, ánh mắt nghi ngờ xen lần trêu ghẹo.

-Ái chà, nếu cô thích tôi thì cứ nói đi! Tôi biết tôi rất đẹp nên cô phải lòng cũng đúng thôi, nếu như cô muốn, tôi có thể cho cô làm bạn gái "hờ" của tôi.

-Cậu...Cậu..._cô nắm chặt 2 bàn tay, người cô run lên vì tức giận.

-CẬU XUỐNG ĐÂY CHO TÔI!_cô hét lên, cô chạy tới nắm lấy cổ áo của cậu và kéo xuống.

-Ớ ớ...

Hà Quân bị mất đà, cậu với tay định chụp lấy khung cửa sổ nhưng không được.

"Rầm"

Tiếng động vang lên, cậu lại nằm đè lên người cô nhưng lần này lại khác hơn.

Cậu và cô đều đang nhìn nhau bằng 1 đôi mắt ngạc nhiên và kinh hoàng khi họ nhận ra, môi của họ đang
áp lên...môi của đối phương.

Cả 2 người như hoá đá, 1 khoảng lặng diễn ra giữa họ như kéo dài vô tận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro