Chương 5 Máu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả thế giới như ngừng xoay xung quanh Thiên Tú và vị hoàng tử trẻ, không khí trở nên khó chịu đến nghẹt thở, tất cả mọi người đều phát run lên vì cái tia nhìn của họ.

Bà Lý bước đến nhằm phá tan cái không khí kinh khủng đó, bà lên tiếng:

-Thiên Tú à, đây là Hà Quân- đệ nhất hoàng tử của Thánh địa bóng đêm này đấy, con mau chào người đi.

-Hả?_cô như chết đứng trước câu nói đó, cô lắp bắp.

-Tên...Tên này mà là hoàng tử sao?

Cô không thể tin vào tai mình vì hoàng tử lại chính là cái tên đáng ghét mà cô đã gặp vào 3 hôm trước.

Hà Quân cũng không quên được mối thù vết bầm ở mí mắt, cậu nở 1 nụ cười đắc thắng rõ khiêu khích.

-Sao hả? Ngạc nhiên lắm à? Sao còn chưa chịu hành lễ.

Chàng hoàng tử im lặng chờ phản ứng từ cô nhưng cô vẫn đứng bất động ở đó.

-Thiên Tú, mau chào hoàng tử đi!_Bà Lý nhắc nhở nhưng dường như cô chẳng nghe thấy gì cả.

Cậu lại mỉm cười.

-Cũng phải thôi, 1 cô gái dữ dằn như cô thì làm sao biết lễ nghĩa là gì?

Rồi cậu cất tiếng cười lớn hơn mặc cho cô đang bốc hoả đằng sau.

Nhìn khuôn mặt đắc thắng của tên hoàng tử trước mặt mình, Thiên Tú không thể chịu nổi nữa, cô cũng cười 1 cách gian trá.

-Không ngờ hoàng tử lại là 1 kẻ thích lang thang đó đây và lại còn yếu như sên, kể cả 1 cô gái cũng không chống trả nổi.

Hà Quân điếng người vì câu nói đó, vẻ mặt của cậu bây giờ là ngượng ngùng xen lẫn tức giận.

-Cô vừa nói cái gì?_Cậu hét lên.

-Ồ, tôi có nói gì đâu, có tật giật mình thôi! Hố hố hố

Sự tức giận của cậu đã lên đến đỉnh điểm nhưng cậu không thể làm gì cô cả, vì nếu như vậy chẳng phải là tự thú nhận sao.

Nghĩ ra 1 điều gì đó, cô dừng tiếng cười đắc thắng của mình lại, cô cúi người, thái độ thay đổi 180 độ

-Thưa hoàng tử, chào mừng hoàng tử đến với lâu đài công tước. Xin lồi vì đã thất lễ.

Trước thái độ của cô, "hoả khí" trong chàng hoàng tử nguội đi đôi chút, bởi vì cậu là hoàng tử nên có lẽ cô phải nhường nhịn. Cậu lướt qua mặt cô và đi về phía phòng mình.

-Nếu cô đã biết lỗi thì...

-Nếu ngài là hoàng tử của nơi này thì hãy học cách tự vệ đi!_cô bật cười.

Cậu nhăn mặt, cậu hiểu mình đã bị chơi "xỏ", "hoả khí" càng bốc cao hơn, cậu bực tức đi về phía phòng mình. Sau lưng cậu là tiếng cười khúc khích của Thiên Tú và ánh mắt ngạc nhiên của tất cả những người có mặt trong lâu đài

Sáng hôm sau,...

Cô lại đi dạo trong hoa viên xinh đẹp, cô vờn tay với đến những chú bướm đang lượn xung quanh mình, bầu trời với những tiếng gió vi vu cùng hương hoa thơm ngát làm cho người ta thấy dễ chịu, bất chợt Ran cất tiếng hát.

Một mình trong thành phố với cánh hoa xoay tít ấy
Không thể trở lại khoảng thời gian tuyệt đẹp của chúng ta

Cũng tại nơi đây, vào một ngày như ngày đó
Với khuôn mặt chan hoà nước mắt, em sẽ tiếp tục đợi anh...

Những cánh hoa bay theo gió và khi chạm phải mặt nước
Trong sự đau khổ em cảm nhận được...

Và mọi người...mọi người bảo họ cô đơn
Rằng họ phải tìm kiếm một người nào đó
Nhưng tất cả lại bỏ cuộc
Thật phù du và mỏng manh...

Dòng thời gian...

Người con gái với lời hát trong như tiếng hạt đang hút lấy hồn của chàng hoàng tử. Đôi mắt cậu không thể rời khỏi cô gái ấy. 1 cái gì đó bỗng vụt qua trong đầu cậu.

-Rất giống..._Cậu khẽ nói.

Hình ảnh của cô hiện giờ rất giống với cô gái vẫn thường xuất hiện trong mỗi giấc mơ của cậu. Người con gái mang 1 đôi cánh trắng và mái tóc đen mượt mà với giọng hát tuyệt vời cất lên giữa những khóm hoa lung linh...

Thiên Tú nhận ra ánh mắt của cậu đang nhìn cô, nhìn 1 cách chăm chú, hơi ngượng ngùng, cô quay đi. Lời hát đứt quãng kéo cậu trở về với thực tại. Cậu nói lớn để cô có thể nghe.

-Cô cần luyện giọng nhiều đấy, đừng đứng đâu "hét" đó kẻo lại làm thủng tai người khác.

-Cái gì?_cậu tức giận. -Tôi hát sao kệ tôi liên quan gì tới cậu?

-Ờ thì không liên quan, tôi đi đây!_Hà Quân vừa đi vừa cười, cậu đã trả đũa được chuyện hôm qua.

Cô nắm tay thành nắm đấm định đánh "gió" cậu nhưng cậu bất ngờ quay lại khiến cô giật mình.

-1 lát nữa cô đem thức ăn đến phòng tôi!_Cậu ra lệnh.

-Tại sao lại là tôi? Hầu cận của cậu kìa?_cô bực bội.

-Tôi muốn như vậy, đây là lệnh của hoàng tử! Rõ chưa?

Tiếng cười của kẻ chiến thắng lại vang lên, "hoả khí" của kẻ thất bại cũng bốc lên.

-Chờ đó, tên hoàng tử đáng ghét!_cô rủa thầm.

Cô đẩy 1 xe thức ăn lên phòng của cậu, đến cửa phòng, cô dừng lại và lấy trong túi ra 1 gói thuốc gì đó rồi cười 1 cách gian xảo.

-Lần này thì chết ngươi rồi, tên hoàng tử chết bầm.

Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng động trong phòng rồi cánh cửa bật mở, 1 cô gái vừa cầm chặt cổ áo vừa chạy ra, nước mắt lăn dài trên má, nhưng điều thu hút sự chú ý của Ran là trên chiếc cổ áo của cô gái đó thấm đầy...máu!

Cô nuốt nước bọt và đi vào phòng, đập vào mắt cô là hình ảnh chàng trai với bộ quần áo xốc xếch, mái tóc màu đen rũ xuống, đôi mắt màu nâu sâu thẳm, trông cậu bây giờ thật quyến rũ nhưng cô lại phát run vì vết máu trên miệng của cậu, cô hỏi.

-Cậu vừa làm gì cô gái đó hả?

Hà Quân chẳng buồn để tâm, cậu bước đến bàn thức ăn của mình.

-Cô muộn quá đấy!_Cậu nói 1 cách vô tâm.

-Cậu dã làm gì cô gái đó!_Ran hét lên.

Cậu quay lại.

-Cô cần biết để làm gì?

-Tôi...

Hà Quân bất chợt mỉm cười, cậu đưa tay quệt vết màu trên môi.

-Vậy với tình cảnh này, cô nghĩ tôi đã làm gì?

Thiên Tú bất ngờ khi chạm phải ánh mắt của cậu, đôi mắt của cậu huyền bí, đẹp đến lạ lùng. Cô ấp úng.

-Cậu...có phải...đã hút máu...cô...gái đó!

Hà Quân vẫn giữ nguyên vẻ mặt đó.

-Thì sao?

Cô bắt đầu sợ hãi, suýt nữa cô đã quên mất người ở trước mặt mình là ma cà rồng. Nhưng chẳng phải mẹ cô nói người của Quốc vương thì không hút máu đồng loại sao?

-Cậu...thật sự hút máu cô gái đó sao?._cô hét lên. -Kể cả máu đồng loại mình cậu cũng uống đúng là tàn nhẫn. Đồ độc ác.

-Cô ta tự nguyện thôi!_cậu nói với vẻ tỉnh bơ.

-Cái gì, ai lại chấp nhận cái chuyện kinh khủng đó chứ, cậu ép buộc người ta thì có. Đồ vô lại.

Cậu có vẻ tức giận.

-Đừng mắng tôi, cô sẽ hối hận đấy!_Hà Quân bắn tia nhìn chết người về phía cô

-Tôi cứ chửi đấy, đồ ác độc, đồ biến thái, đồ vô lại,...

#%$#^&%^#$%@#%

"Soạt"_Tiếng động vang lên.

Khi biết được chuyện gì đang xảy ra thì cô đã thấy mình nằm trên giường của cậu và hơn nữa, cậu ta đang nằm đè lên cô, 1 tư thế rất là...kì cục.

Cô ngượng ngùng.

-Cậu...muốn gì?

Hà Quân không trả lời, cậu nhìn cô bằng 1 đôi mắt nghiêm nghị, xen lẫn trầm buồn, đôi mắt có thể hút hồn bất cứ ai.

-Cậu...Thực ra cậu muốn gì?_cô lặp lại câu hỏi, mặt cô bây giờ đỏ hơn quả cà chua.

-Nếu cô đã nói tôi độc ác, thì tôi sẽ độc ác cho cô xem, tôi sẽ cho cô vinh hạnh được làm "con mồi" của tôi.

Thiên Tú như bất động.

Từ khoé miệng cậu, 2 chiếc răng nanh dần thò ra, cậu kề môi mình vào vùng cổ của cô.

"Hắn ta muốn hút máu mình sao?"

Cô nghĩ thầm, cô vùng vẫy thật mạnh nhưng tay cô đã bị cậu kìm chặt lại.

2 chiếc răng nanh lạnh toát chạm vào vùng cổ của cô, đôi mắt cậu bỗng trở nên đỏ như máu, hơi thở của cậu phà vào làn da của cô...

"Phụp"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro