Chương 4 Sự tái ngộ bất ngờ!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình minh lại trải những tia nắng ấm áp của mình xuống mặt đất, bầu trời trong xanh không 1 gợn mây, những tia nắng ấm áp dõi theo từng bước chân của cô gái xinh xắn đang đứng trong 1 khuôn viên xinh đẹp.

Thiên Tú dạo bước trong hoa viên cùng 2 cô tì nữ riêng của mình, cô đã dần quen với cái thế giới mà mình đang sống, quen với những lời kính cẩn của Rei và Rin nhưng dù sao cô cũng chẳng thấy thích cách gọi "tiểu thư" đó. Và cô cũng đã quen với bố mẹ "mới" của mình, giờ đây cô có thể gọi ông Mặc và bà Lý là bố và mẹ 1 cách tự nhiên chứ không gượng gạo hay lấp lửng như những ngày trước.

Ở đây, cô được học phong cách và những điều cần thiết cho 1 quí tộc. Bây giờ cô cảm nhận rằng cái thế giới mang tên Thánh địa bóng đêm này tuyệt vời hơn những gì cô nghĩ, dù cho là Ma cà rồng nhưng họ lại rất thân thiện vì vậy cô cũng đã làm quen với 1 số người khác và tất nhiên, ở thế giới này, những người cô gặp ai cũng tốt chỉ trừ cái tên mà cô đã gặp lúc đi dạo vào 3 ngày trước.

Cô đưa tay lướt nhẹ qua những đoá hoa hồng đang đung đưa mình trong gió rồi cô nhẹ tay ngắt lấy 1 cành hồng nhỏ và đưa lên mũi ngửi. Hoa thơm ngào ngạt của nó lúc này có thể khiến bất kì ai say lòng.

-Thiên Tú_Tiếng gọi của bà Lý vang lên.

Rei và Rin kính cẩn cúi chào còn cô nhẹ nhàng vén chiếc váy hồng của mình lên và khẽ nói:

-Con chào mẹ ạ!

Bà Lý gật đầu 1 cách hài lòng, bà đỡ cô dậy và nhẹ vuốt tóc cô.

-Con đã sắp học thuần thục phong cách của 1 quí tộc rồi đấy. Bây giờ con cảm thấy nơi này thế nào?

-Thưa mẹ, tuyệt vời lắm ạ!_cô mỉm cười.

Bà cũng mỉm cười, bà đã từng mơ ước sẽ có 1 đứa con gái và cũng đã từng tuyệt vọng vì điều đó, nhưng giờ đây, ước mơ của bà đã thành hiện thực, ông trời đã ban cho bà 1 cô con gái, 1 cô con gái hệt như Thiên thần.

-À này Thiên Tú, ta phải nhắc nhở con 1 việc._Vả mặt bà bỗng trở nên nghiêm nghị.

-Chuyện gì ạ?_cô bất ngờ.

Bà nhìn sang Rei và Rin, họ hiểu ý bà nên đi sang nơi khác. Bà nhìn theo bóng họ cho đến khi khuất hẳn rồi quay sang nói với cô.

-Ở thế giới này có 2 thế lực luôn chống đối nhau. Thế lực thứ nhất là những người yêu hoà bình, luôn cố gắng xây dựng 1 thế giới bình yên do quốc vương và các vị trưởng lão cai trị. Thế lực thứ 2 là 1 nhóm người hiếu chiến, bọn chúng luôn tìm cách chống lại quốc vương và hay hút máu đồng loại để tăng cường sức mạnh.

-S...Sao ạ? Hút máu cả đồng loại của mình sao?_cô xanh mặt

-Đúng vậy, vì vậy con nên tránh xa những. kẻ có đôi mắt màu đỏ.

-Tại sao ạ?

-Đây là 1 trong những đặc điểm của Ma cà rồng. Khi chúng ta đến lúc phải cần máu để duy trì sư sống thì ta sẽ hút máu những loài động vật, và khi đó đôi mắt sẽ có màu nâu. Còn những kẻ hút máu người thì sẽ có đôi mắt màu đỏ. Con hiểu chưa?

Thiên Tú mỉm cười.

-Con hiểu rồi ạ!

Bà lại nhìn cô con gái của mình và mỉm cười nhẹ nhàng, đột nhiên bà nhớ ra 1 điều gì đó, vẻ mặt bà trở nên hốt hoảng.

-Chết rồi, ta quên béng mất 1 chuyện!

Cô chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, cô hỏi:

-Chuyện gì vậy ạ!

-Hôm nay Hoàng tử sẽ đến lâu đài của ta vậy mà ta quên mất. Con cứ ở đây đợi ta, khi nào hoàng tử đến ta sẽ gọi con ra chào cũng như giới thiệu con với Người.

-Vâng ạ!_cô vui vẻ trả lời và nhìn theo bóng người mẹ của mình khuất dần sau cánh cửa của toà lâu đài.

Cô lại đi dạo trong vườn, cơn gió nhẹ nhàng thổi qua mang mùi hương dịu dàng của cánh đồng hoa thoang thoảng trước mũi cô. Cô cắt lấy những cành hồng đẹp nhất và ôm trong tay mình. Hình ảnh cô giờ đây thật sự giống như 1 thiên thần đang đứng trong vườn hoa

Chiếc xe ngựa màu trắng bạc tuyệt đẹp lấp lánh dưới ánh mặt trời dừng lại trước cổng của lâu đài công tước. 1 hầu cận đến cạnh chiếc xe, mở cửa ra và cúi thấp người.

-Mời hoàng tử ạ!

Từ trong chiếc xe, 1 chàng trai bước ra, mái tóc màu đen phất phơ trong gió, đôi mắt màu xanh dương lạnh lùng và kiên quyết, gương mặt của cậu vốn rất hoàn mĩ nếu không có 1 vết bầm nhỏ nơi mí mắt, hoàng tử vận bộ y phục hoàng gia trắng đính đầy đá quý, 1 bộ y phục có tiền cũng không mua được.

Chàng- vị hoàng tử độc nhất của Thánh địa bóng đêm.

Hoàng tử cùng các hầu cận đi vào lâu đài, phía trong Công tước và phu nhân đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả và trải 1 tấm thảm đỏ rất sang trọng.

Vị hoàng tử vừa bước vào thì tất cả mọi người đều cúi đầu 1 cách kính cẩn và đồng thanh:

-Kính chào hoàng tử ạ!

Vị hoàng tử ra lệnh cho tất cả mọi người đứng dậy và điềm đạm nói:

-Ta đến đây không biết có làm phiền không?

Công tước bước đến và vui vẻ nói:

-Được đón tiếp hoàng tử chính là may mắn của thần, mời hoàng tử vào phòng, thần đã cho người dọn dẹp sạch sẽ rồi ạ!_Công tước vừa nói vừa chỉ tay ra phía hành lang dài ngoằn.

1 cái gì đó thu hút sự chú ý của bà Lý, bà bước đến và nói 1 cách lo lắng:

-Hoàng tử, mắt người sao vậy?

Chàng hoàng tử vừa nghe câu hỏi đó thì mặt bỗng biến sắc, cơn tức giận bùng lên tới não nhưng vẫn phải cố kìm lại.

-À không! Ta bị...ngã!_Hoàng tử cười méo mó

-À đúng rồi, để thần gọi con gái ra chào người!_Bà Lý nói

-Hử? Con gái?_Hoàng tử ngạc nhiên

-Vâng, là con gái nuôi của thần.

-Thiên Tú à! Ra đây đi con!_Bà Lý gọi lớn.

Từ trong bức mành, cô bước ra với bộ váy trắng lộng lẫy khiến mọi người đều phải trầm trồ, ngoại trừ vị hoàng tử trẻ, cậu ta nhìn cô bằng 1 ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn căm phẫn.

-Ơ!_cô cũng ngạc nhiên khi chạm phải ánh mắt đầy sát khí của chàng hoàng tử, trong phút chốc, mặt cô cũng biến sắc, đôi mắt hình viên đạn như muốn bắn ngay vào đầu của chàng hoàng tử.

Bao quanh Thiên Tú và hoàng tử bây giờ là ngọn lửa đen của sự phẫn nộ và mọi rắc rối bắt đầu từ đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro