Chương 3 Cuộc gặp gỡ "định mệnh"!?!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Roạt"

Tiếng bước chân dẫm lên những chiếc lá khô chết rũ dưới mặt đất như đã đánh thức cả khu rừng tĩnh mịt. Quang cảnh của 1 bãi tha ma lại hiện ra nhưng sau cơn mưa, nó trở nên u ám và rùng rợn hơn.

Người đàn ông với trang phục màu đen, mái tóc dài với màu vàng óng ả tuyêt đẹp cùng khuôn mặt lạnh lùng như băng đá bước đi 1 cách thong thả trong khu rừng đó, dường như hắn ta chẳng hề quan tâm hay sợ sệt gì trước khung cảnh xung quanh mình. Hành động của hắn bình thản tới mức khiến người ta nghĩ rằng hắn là Chúa tể của nơi này.

Bất chợt, hắn dừng lại, mà đúng hơn là có 1 ma lực đã giữ hắn lại. 1 tia sáng nhỏ bị che khuất dưới những chiếc lá khô cố len lỏi lên và chiếu lấp lánh trên gương mặt hắn.

Hắn nhặt lên- thứ phát ra ánh sáng giữ chân hắn lại- thứ mà hắn đã luôn tìm kiếm và chờ đợi suốt mấy ngàn năm qua- Chiếc gương có hình ngôi sao 7 cánh.

Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc gương, đôi mắt chuyển dần từ màu đen băng lãnh sang màu đỏ rực của máu. Ánh mắt hắn như trở thành thứ vũ khí giết người tốt nhất.

Hắn cầm chặt chiếc gương trong tay, trên gương mặt lạnh như băng đó bỗng nở 1 nụ cười, 1 nụ cười mang đến tai hoạ, 1 nụ cười sặc mùi tanh của máu- Nụ cười của Tử thần.

-Cuối cùng cô cũng đến. Ta đã chờ cô quá lâu rồi, ta sẽ bắt cô trả cho ta gấp đôi những gì cô đã gây ra cho ta.

Sau câu nói của mình, hắn bỗng cất tiếng cười tự mãn, tiếng cười của hắn vang vọng khắp khu rừng, lan toả trong 1 không gian rộng lớn. Giọng cười của hắn thật đáng sợ, trong giọng cười ấy chứa đựng sự căm thù, nỗi oán hận và...chút gì đó chua xót.

Hắn đưa nhẹ tay lên không trung, 1 thứ ánh sáng xanh bỗng xuất hiện và vây xung quanh tay hắn. Những con dơi mắt đỏ lòm dường như bị thứ ánh sáng ấy thôi miên, chúng nhẹ nhàng đáp xuống trên tay hắn, ngoan ngoãn như 1 chú cún con.

Hắn vừa mỉm cười vừa nhẹ nhàng vút ve bộ lông lạnh buốt của con dơi đen, rồi hắn thì thầm vào tai nó.

-Hãy đi tìm chủ nhân của chiếc gương này!

Sau khi nghe lệnh của hắn, con dơi ngửi ngửi trên mặt gương rồi lao vút lên không trung. Hắn vẫn đứng đó, lặng nhìn theo bóng của con dơi đen cho đến khi khuất hẳn.

Trên tay hắn, chiếc gương cố phát ra chút ánh sáng nhỏ nhoi, yếu ớt rồi tắt hẳn...

Ánh sáng nhẹ nhàng bao phủ lấy cả 1 vùng trời rộng lớn. Nó đã đánh thức những chú chim nhỏ, chúng rời khỏi chiếc tổ ấm áp của mình và cất tiếng hót véo von đánh thức những sinh vật còn lại. Và giờ đây, sau 1 đêm mưa tầm tã, mọi thứ dường như đã có sức sống trở lại.

Ánh sáng lấp ló sau những tấm rèm nhung mỏng rồi xuyên qua chiếc cửa sổ rọi vào gương mặt của 1 cô gái xinh xắn, đáng yêu đang chìm trong giấc ngủ, để rồi sau đó, nó đã kéo cô ra khỏi những giấc mơ của mình.

Thiên Tú nhẹ nhàng mở đôi mắt màu tím biếc xinh xắn của mình lên. Cô ngồi dậy dụi dụi mắt, rồi bỗng cô sực nhớ 1 điều gì đó, đôi mắt tím long lanh trở nên hốt hoảng.

-Chết rồi, đến giờ học rồi, hôm nay mình phải làm bài kiểm tra.

Cô luýnh quýnh ra khỏi giường và vội chạy đi tìm chiếc cặp của mình. Nhưng rồi, cô sực nhớ lại, cô nhìn lại chiếc váy trắng mà mình đang mặc và khung cảnh xung quanh mình. Cô cười nhẹ.

-Quên mất, đây đâu còn là nhà của mình.

Cô không trở về với chiếc giường ấm áp của mình mà bước đến phía cửa sổ. Cô mở tung cánh cánh cửa và đưa tay ra ngoài hứng những tia nắng ban mai tuyệt đẹp và ấm áp.

Cô nhắm mắt và tận hưởng cảm giác tuyệt vời đó. Bất chợt, cô nhớ lại ngày hôm qua. Ngày hôm qua cô vẫn còn cùng những người bạn thân của mình đi đến trường, cùng họ trò chuyện, vui chơi rồi cùng bố mẹ ăn 1 bữa cơm ấm áp thế mà bây giờ chỉ mình cô ở đây- 1 cái thế giới xa lạ.

"Cốc cốc"

Tiếng gõ cửa đánh thức cô khỏi những dòng suy nghĩ của mình, cô đưa tay vội quệt đi những giọt nước đang chập chờn định tuôn ra trên khoé mắt.

-Mời vào.

Sau câu nói của cô, cánh cửa được nhẹ nhàng mở ra, 2 cô gái trạc tuổi cô bước vào. Họ cùng mặc bộ y phục người hầu, trên tay người phía trước cầm 1 chiếc khăn bông, còn người phía sau thì bưng 1 thau nước.

Cô gái phía trước cúi đầu và nói 1 cách kính cẩn:

-Thưa tiểu thư, mời tiểu thư rửa mặt, thay y phục và xuống ăn sáng! Công tước và phu nhân đang đợi ạ!

Trước thái độ kính cẩn của 2 cô gái cùng tiếng gọi "tiểu thư", Thiên Tú cảm thấy ngượng ngùng, cô ấp úng đáp:

-2...2 cô là...

Cô gái phía sau bước lên trước và đặt thau nước xuống bàn, cô gái này cũng có thái độ kính cẩn, lễ phép.

-Thưa tiểu thư, nô tì là Rei, còn người này là Rin._Cô gái tên Rei chỉ tay ra phía sau.-Từ bây giờ chúng em sẽ là tì nữ phục vụ riêng cho người ạ!

-Phục...Phục vụ riêng cho tôi?_cô bất ngờ.

-Vâng!_Rin tiếp lời.- Công tước và phu nhân đã căn dặn, kể từ ngày hôm nay người sẽ là tiểu thư của nơi này, chủ nhân của bọn em ạ!

Cô dần nhớ lại câu chuyện ngày hôm qua, cô thở nhẹ rồi nhận lấy chiếc 1 khăn trên tay Rei. Vừa lau mặt, cô vừa nói:

-2 người không cần gọi tôi là tiểu thư đâu, cứ gọi tôi là Thiên Tú đi!

Rin khựng lại khi đang cầm lược chải mái tóc suông mềm của tiểu thư, cô trả lời:

-Thưa tiểu thư, điều đó là hoàn toàn không thể, phận nô tì như chúng em không thể sánh ngang hàng với chủ nhân, đó là quy luật từ trước đến giờ.

Cô không thể nói thêm lời nào nữa, cô chỉ muốn làm bạn với họ nhưng xem ra cái thế giới này vẫn còn bị ảnh hưởng của chế độ phong kiến quá sâu sắc.

Sau khi Rin chảy tóc cho cô, Rei đã giúp cô chọn y phục và trang điểm. Bộ váy được chọn có màu trắng tinh khiết, dài ngang gối, trên áo được viễn những đường ren và các hạt pha lê trông rất xinh xắn. Gương mặt của cô được đánh 1 lớp phấn nhẹ, đôi môi thì được thoa 1 lớp son bóng.

Cách trang điểm đơn giản nhưng khiến Thiên Tú trở nên rất đáng yêu, giờ đây trong cô thuần khiết như 1 Thiên thần. Cô lặng người nhìn cô gái trong gương, cô không thể tin đây chính là mình nữa.

Rei và Rin bước đến cánh cửa, Rei nhẹ nhàng mở cánh cửa ra còn Rin thì cúi người, dang tay ra phía ngoài cánh cửa, cả 2 người cùng đồng thanh.

-Mời tiểu thư ra ngoài ạ!

Cô hơi giật mình vì tiếng gọi đó, rồi cô nhẹ nhàng bước ra khỏi căn phòng lộng lẫy của mình và không khỏi bàng hoàng trước khung cảnh đang hiện ra trước mắt.

Căn phòng của cô vốn đã rất đẹp nhưng đã thấm gì đâu với những thứ đang hiện ra trước mắt cô, cái trần nhà cao ngất với những chiếc đèn pha lê nhỏ. Các bức tường màu vàng nhẹ cũng được chạm khắc 1 cách tỉ mỉ và được trang trí bằng những bức tranh nghệ thuật tuyệt đẹp. Và hiện giờ, cô đang bước đi trên 1 chiếc cầu thang dài màu trắng bạc điểm lên đó 1 vài đường nét trang trí tinh xảo. Cầu thang uốn cong theo hình 1 vòng xoắn, dưới cầu thang được trải 1 tấm thảm đỏ mềm mại.

Bước xuống cầu thang, cô đi vào phòng ăn theo sự hướng dẫn của Rei và vẫn giữ đôi mắt tròn xoe vì bất ngờ. Và rồi cô cũng đến được nơi cần đến, căn phòng được trang trí 1 cách tao nhã và màu chủ đạo là màu trắng. Cạnh phòng ăn là 1 chiếc cửa lớn có thể nhìn ra được khung cảnh bên ngoài hoa viên.

Vừa bước vào cô đã cảm nhận được có 2 ánh mắt ấm áp đang nhìn cô. Ông bà Thiên đã ngồi vào bàn ăn và họ đang nhìn cô mỉm cười.

-Con gái của ta đẹp lắm._Ông Mặc cười

Bà Lý đứng dậy, kéo chiếc ghế bên cạnh mình ra và nhẹ nhàng đẩy cô ngồi xuống.

-Tối qua con ngủ có ngon không?_Bà Lý nhẹ nhàng lên tiếng.

-Vâ...Vâng, ngon lắm ạ!_cô hơi ngỡ ngàng

-Tiểu thư đã xuống rồi, các ngươi dọn thức ăn lên đi._Ông Mặc ra lệnh, vẻ mặt mang vẻ uy nghiên của 1 vị công tước.

Các món ăn được dọn lên với cách bày trí đẹp mắt, khó có ai nghĩ rằng đây chỉ là 1 bữa ăn sáng bình thường. Ông nhìn qua bàn thức ăn rồi đẩy đĩa gà quay đến trước mặt cô.

-Con ăn cái này đi, ngon lắm.

Thiên Tú nhìn đĩa thức ăn trước mặt, cô trả lời ấp úng rồi cầm nỉa lên định lấy thức ăn thì bà Lý đã mang đĩa gà qua 1 bên khác, sau đó bà quát vào mặt ông :

-Ông có bình thường không? Mới sáng sớm đã bảo con gái ăn thịt gà, muốn nó bị béo phì à? Buổi sáng ăn trứng là tốt nhất đấy!!!

Ông Mặc bực bội vì bị "dành phần" chăm sóc con gái, ông cãi lại.

-Trứng làm sao cung cấp đủ Vitamin hả? Ăn gà tốt hơn!

-Trứng!

-Gà!

-Trứng!

-@%#$^#%##$#@$$

Bữa ăn được bắt đầu bằng cuộc cãi vã, những người hầu xung quanh che miệng cười khúc khích, hình như chuyện này đối với họ chẳng có gì là lạ cả. Cô nhìn bầu không khí nhộn nhịp đang diễn ra trước mắt mình, cô khẽ mỉm cười. Đến bây giờ cô vẫn không thể tin được những người xung quanh mình hiện giờ là kẻ mang dòng máu Ma cà rồng đáng sợ, họ rất tốt bụng, có thể nói là hơn gấp trăm lần những con người bình thường.

Cuối cùng bữa ăn cũng kết thúc với kết quả là cô phải ăn cả 2 đĩa gà và trứng. Rồi sau đó ông Mặc có cuộc họp khẩn nên phải đến hoàng cung, bà Lý thì đi đến lâu đài Hầu tước Toyama để làm chuyện gì đó. Bây giờ, trong toà lâu đài rộng lớn chỉ có mình Thiên Tú và những người hầu, cô cảm thây buồn tẻ nên trốn 2 cô tì nữ riêng của mình là Rei và Rin để đi dạo trong hoa viên của lâu đài, lí do đơn giản là vì cô muốn có thời gian riêng để tìm hiểu thêm về cái Thánh địa bóng đêm này.

Hoa viên của toà lâu đài rất rộng lớn với đủ các loại hoa muôn màu muôn vẻ tranh nhau khoe sắc dưới ánh ban mai rực rỡ. Dưới nền đất được trải 1 lớp sỏi trắng xuyên suốt trong hoa viên. Gió lùa mái tóc đen của cô bay bổng trong không trung, cô nhẹ nhàng sửa nó lại và ngắm nhìn quang cảnh xung quanh. Từ chỗ cô đang đứng, cô có thể nhìn thấy toàn cảnh toà lâu đài, toà lâu đài cổ kính màu trắng với 1 số chỗ bị rong rêu bám đầy nhưng vẫn không che kín được vẻ uy nghiêm của nó.

Cô lại bước theo lối đi trải sỏi, cô cứ đi, đi theo con đường trước mặt rồi sau đó, những hạt sỏi dừng lại trước cánh cổng của toà lâu đài.

-Ra ngoài dạo 1 lúc chắc không sao đâu nhỉ?

Cô nghĩ thầm rồi nhanh chóng bước ra cổng 1 cách im lặng. Phía ngoài lâu đài là 1 khu rừng thưa với những tán cây rộng lớn, cô lại bước đi theo cảm tính. Và rồi, hiện ra trước mắt cô là 1vùng đất tuyệt đẹp ẩn hiện dưới ánh ban mai buồi sáng. 1 vùng đất với những toà lâu đài tuyệt đẹp và những người dân trong trang phục thời Trung cổ.

-Nơi mang tên Thánh địa bóng đêm, thế giới dành riêng cho Ma cà rồng mà lại đẹp đến thế này sao?_cô tròn xoe mắt nhìn khung cảnh trước mặt mình.

"Loạt xoạt"

1 tiếng động nhỏ phát ra từ phía sau lưng cô, cô quay lại nhưng chưa kịp nhìn gì thì...

"Rầm"

1 cái gì đó lao thẳng vào cô khiên cô ngã nhào, cố đứng dậy và cô nhận ra "cái gì đó"lao vào người cô là 1 con người, không, 1 Ma cà rồng mới phải- 1 chàng trai Ma cà rồng.

Chàng trai ngồi dậy suýt xoa cài đầu u của mình, gương mặt có vẻ đau đớn. Cô lặng nhìn chàng trai đó, cậu ta hình như trạc tuổi cô, cậu ta có mái tóc màu đen, đôi mắt màu xanh dương sâu thẳm, gương mặt hoàn mĩ tuyệt đẹp, trên người cậu khoác 1 bộ y phục màu xanh nhạt với 1 viên đá quý được đính giữa áo. Điều đó càng làm chàng trai trở nên rực rỡ và lộng lẫy hơn. Nhưng dù đẹp thế nào cũng không thể xoa dịu được cài sống lưng của cô

Cô đứng phắt dậy, chỉ vào mặt chàng trai rồi nói.

-Cậu làm cái quái gì vậy? Bộ không nhìn đường hả?

Chàng trai cũng tức giận không kém, anh ta cũng đứng dậy và trả lời 1 cách cáu gắt.

-Tôi hỏi câu đó mới phải, cô đứng giữa đường như thế mà lại còn dám trách tôi à?

-Ai đứng giữa đường hả? Ai bảo cậu lo chạy không chịu nhìn đường, bộ bị ma đuổi hả? Đồ chết bầm._cô hét lên

Chàng trai tức giận hơn.

-Cô nói ai là đồ chết bầm hả? Có biết tôi là ai không?

-Tôi mặc kệ cậu là ai! Đồ chết tiệt, đồ đáng ghét, đồ không biết nhìn đường.

-Cô...Cô...Đồ bà chằn!_Chàng trai không thể kìm nổi cơn tức giận nữa, cậu hét lên.

-Cái gì?_Mặt cô đỏ lên vì câu nói của anh chàng Ma cà rồng xa lạ.

-Tôi nói cô là bà chằn! Bà chằn! Bà chằn!_Chàng trai thấy vẻ mặt tức đến bốc khói của cô mà cảm thấy phấn khởi, cậu ta không ngừng lập đi lập lại 2 cái từ "tai hoạ" ấy.

"Bốp", "Bịch", "Binh"

Sau khi 3 tiếng động đó vang lên, chàng trai nằm xả lai dưới đất với 1 con mắt bị bầm, 1 dấu chân in hằn lên chiếc áo sơ mi trắng bên trong, chiếc áo khoác ngoài màu xanh tuyệt đẹp bây giờ trở nên tơi tả, tàn tạ khi nhận lãnh xong 1 cú đấm và 2 cú đá của "Nữ chủ tướng CLB Karatedo".Bây giờ chàng trai xấu số ấy không thể nhìn thấy gì ngoài hàng tá các ngôi sao đang bay vèo vèo trên đầu

Sau khi hả cơn giận, Thiên Tú phủi phủi tay ra vẻ của kẻ chiến thắng, cô quay lại rồi mỉm cười.

-Từ nay hãy học cách tôn trọng phụ nữ đi!

Rồi cô lạnh lùng bước đi bỏ mặc chàng trai tội nghiệp đang nằm chèo queo trên mặt đất. Cô không hề biết 1 tai hoạ sắp giáng xuống đầu mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro