Part 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Mặc- Công tước xứ Ma cà rồng

Lý Huyền- Phu nhân công tước

Không gian bỗng im bặt đi, chỉ còn lại gương mặt xanh xao với nỗi lo sợ tột đỉnh của người phụ nữ xinh đẹp và đôi mắt ngạc nhiên không thể diễn tả bằng lời của Thiên Tú. Không gian ấy tưởng chừng như sẽ kéo dài vô tận nếu không có tiếng động của cánh cửa được mở ra.

"Cạch"_1 người đàn ông trung niên bước vào, trên người ông khoác 1 bộ vét màu đen lịch lãm, gương mặt cũng có vẻ lo sợ, hình như ông ta đến đây vì tiếng động của chén cháo vỡ lúc nãy.

-Có chuyện gì vậy?_Người đàn ông hỏi.

Người phụ nữ kia không trả lời câu hỏi của ông, bà vẫn giữ gương mặt sợ hãi rồi quay sang người đàn ông bằng giọng nói run run.

-Ông à! Cô bé...là loài...người.

Từng âm tiết phát ra rất nhỏ nhưng vẫn đủ để nghe và hiểu được. Và ngay tức khắc, nét mặt của ông ta cũng chuyển sang màu xanh nhợt nhạt và lộ rõ nét kinh hãi. Cổ họng ông như nghẹn cứng lại không thể phát ra tiếng nào. Cả 2 người cùng hướng ánh mắt vào cô gái bé nhỏ đang đứng trước mặt mình.

Còn cô, cô không thể hiểu được những gì đang diễn ra trước mắt, câu nói của người phụ nữ ấy "con người", con người thì sao? Họ chẳng phải cũng là con người đó ư?

Không thể chịu nổi những câu hỏi đang lần lượt hiện ra trong đầu mình, cô lên tiếng:

-Con người thì sao ạ? Có chuyện gì đang xảy ra vậy? Mọi người là ai?

Người phụ nữ bỗng thở dài, bà đặt nhẹ tay mình lên vai cô và nhẹ nhàng đẩy cô ngồi xuống.

-Ta nghĩ cháu nên biết việc này! Nhưng trước hết ta muốn cháu phải thật bình tĩnh._Người phụ nữ nói 1 cách nhẹ nhàng. Sau đó, bà ấy quay sang nhìn người đàn ông đang đứng phía sau mình, khẽ gật đầu.

Người đàn ông hiểu được những gì mà bà ấy đang ám chỉ, ông cũng khẽ thở dài.

-Ta là Thiên Mặc, là công tước của Thánh địa bóng đêm này, còn đây là vợ ta, Lý Huyền...

Cô ngạc nhiên với cái địa danh lạ hoắc vang lên bên tai mình.

-Thánh...Thánh địa bóng đêm là nơi nào?

Người phụ nữ tên Lý Huyền nhìn cô với ánh mắt lo lắng rồi tiếp lời của ông Mặc, bà nói 1 cách chậm rãi, từ tốn đễ cô không bị kích động.

-Thánh địa bóng đêm, là nơi dành riêng cho những người có dòng máu Ma cà rồng.

-Ma...Ma cà rồng...?_cô ngập ngừng. -Không thể nào, cô đừng đùa với cháu.

-Ta biết cháu sẽ không tin nhưng đó là sự thật.

Bà Lý nhìn cô bằng 1 ánh mắt nghiêm túc, và chính ánh mắt đó đã khiến cô phải tin vào cái sự thật đáng sợ này. Ma cà rồng, loài sinh vật mà cô luôn cho rằng chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của con người thật sự có thật và bây giờ cô đang đứng trên chính lãnh địa của chúng. 1 ý nghĩ vụt qua trong đầu Thiên Tú, cô quay phắt lại và phát ra câu hỏi của mình 1 cách khó khăn, cô đã có sẵn câu trả lời cho câu hỏi đó nhưng cô vẫn muốn chứng thực nó, nói đúng hơn cô muốn cho mình 1 hy vọng rằng câu trả lời đó là sai lầm.

-Nếu vậy, 2 người cũng là..._Thiên Tú ngắt đi câu nói của mình, cô không muốn nói ra 3 từ ở phía sau.

Không cần nghe hết câu hỏi, ông Mặc và bà Lý vẫn có thể hiểu được những điều mà cô muốn nói và họ cùng nhìn cô với ánh mắt lúc nãy. Và đó cũng là câu trả lời chính xác nhất, 1 câu trả lời hoàn toàn dập tắt niềm hy vọng trong cô. Nhưng cô vẫn không thể tin vì 2 người đang đứng trước mặt cô không có vẻ gì là loài Ma cà rồng khát máu mà người ta vẫn thường nói. Họ không khác gì với loài người cả.

Bà Lý tiến tới gần cô, theo phản xạ của mình, cô lùi lại phía sau, gương mặt vẫn thể hiện nỗi kinh hoàng. Bà như hiểu được những gì trong lòng cô, bà ấy không bước tới nữa, bà dừng lại ở 1 khoảng cách mà cô cho là an toàn, rồi bà ấy mỉm cười 1 cách nhẹ nhàng, nụ cười đó xoa dịu dần nỗi sợ trong lòng cô.

-Đừng sợ, ta không làm hại cháu đâu._Bà nhẹ nhàng nói.

-Đúng vậy!_Ông Mặc cũng bước đến, rồi ông choàng tay qua vai vợ của mình. -Tuy là Ma cà rồng nhưng chúng ta không đáng sợ như những gì mà ở thế giới loài người cháu được nghe đâu. Chúng ta sống và ăn uống như loài người các cháu, chỉ riêng vào những đêm trăng tròn, chúng ta mới phải uống máu các loài động vật để có thể duy trì sự sống mà thôi.

Những lời nói đó giúp cô bình tâm hơn, cô thở phào vì biết những người đang đứng trước mặt mình không phải là kẻ xấu. Bà Lý lại tiến đến gần cô, bà đặt lên má cô rồi vuốt nhẹ. Bàn tay bà ấy rất ấm, ấm như bàn tay của mẹ cô vậy. Điều đó càng khiến cho cô có cảm giác bà ấy là 1 con người thật sự.

-À, mà cháu tên gì vậy?_Ông Mặc hỏi.

-Tên cháu là Thiên Tú ạ!_Cô trả lòi trong giọng nói vẫn còn chút e dè, sợ sệt.

-Ái chà, cái tên rất đẹp đấy. THIÊN là trời- TÚ là ngôi sao_ Ngôi sao trên trời. Quả là cái tên đẹp

-Mà không phải cùng họ với ông sao! Đây có lẽ là duyên số đấy!_bà Lý cười nói.

Thiên Tú mỉm cười trước vẻ mặt đó của ông bà Mặc, cô hiểu, hai ông bà muốn giúp cô an tâm hơn.

-À Thiên Tú này_Bà Lý nói. -Sao cháu đến được đây? 2000 năm qua chưa có bất kì bóng dáng 1 con người nào xuất hiện ở đây cả!

Cô giật mình, cô nhớ lại lần cuối cùng cô được ở trong nhà của mình. Cô nhớ đến khoảnh khắc mình chạm tay vào chiếc gương...

-Lúc cứu cháu, cô có thấy chiếc gương của cháu không?

-Chiếc gương? Ta không thấy chiếc gương nào cả_Bà nhíu mày.

-Không thể nào, chính chiếc gương đã đưa cháu đến đây, chiếc gương có hình ngôi sao 7 cánh đấy ạ! Cô không thấy thật sao?

Thêm 1 lần nữa. gương mặt của ông Mặc và bà Lý trở nên tái mét, họ nhìn cô bằng ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ.

-Cháu chắc chứ!_Ông Mặc hỏi.

-Vâng ạ!

-Không thể nào, chiếc gương đó là 1 trong những bảo vật của Thánh địa bóng đêm này. Chỉ có những người trong hoàng tộc mới nhìn thấy được nó. Theo truyền thuyết thì đó chính là cánh cửa liên thông giữa 2 thế giới người và Ma cà rồng đã được phong ấn và quốc vương cất giữ 1 cách cẩn thận. Cháu không thể nào có nó.

-Không đâu ạ! Cháu thật sự có nó, 1 vị nữ pháp sư đã đưa nó cho cháu và...

"Cháu chính là chủ nhân của chiếc gương này, hãy luôn mang theo nó vì nó sẽ như 1 lá bùa hộ mệnh bảo vệ cháu. Nhưng cháu cũng nên nhớ, nó cũng có thể mang lại tai hoạ cho cháu nếu như...Nếu như cháu giải phong ấn cho nó thì 1 tai hoạ khủng khiếp sẽ giáng xuống thế giới này. Hãy nhớ lấy, máu của cháu, không được để rơi trên mặt gương."

Những câu nói của vị nữ pháp sư đó cứ dần dần hiện ra và vang lên trong đầu cô. Máu? Đúng rồi, chính là lúc nhặt mảnh vỡ của những mảnh cốc vỡ, cô đã làm rơi máu của mình lên mặt gương. Cô tự trách mình tại sao đến bây giờ mới nhớ ra việc quan trọng như vậy.

-Thiên Tú, Thiên Tú, cháu sao vậy?_Bà Lý gọi lớn kéo cô ra khỏi dòng kí ức của mình.

Cô giật mình, bật dậy.

-Có lẽ nó bị rơi trong khu rừng đó, cháu phải đi tìm nó._Cô lao ra khỏi căn phòng 1 cách nhanh nhất có thể. nhưng có 1 bàn tay đã kéo cô lại.

-Đừng có ngốc như vậy, khu rừng Sương Trắng đó vô cùng nguy hiểm, ngay cả loài Ma cà rồng bọn ta còn không dám đến đó huống chi cháu chỉ là 1 con người bình thường. Cháu mà vào đó chính là tự tìm đường chết cho mình._Ông Mặc quát lớn.

Thiên Tú như kiệt sức khi nghe những lời nói đó, tay chân cô nhũn ra tưởng chừng như không nhấc lên được, cô ngồi khuỵ xuống đất, 2 hàng nước mắt chảy ròng ròng, giọng cô nghẹn đắng lại.

-Vậy thì...cháu phải làm sao? Chẳng lẽ cháu không bao giờ trở về được nữa ư? Cháu phải làm gì ở 1 thế giới xa lạ này chứ!

Tiếng khóc của cô vang khắp căn phòng rộng lớn, ông Mặc nhìn cô 1 cách xót xa, ông biết mỉnh đã sai khi quát vào cô như thế, ông hiểu bất kì ai rơi vào hoàn cảnh của cô lúc này cũng sẽ hành động như vậy.

1 lúc sau, bà Lý bước đến gần rồi ngồi cạnh bên cô, bà dang tay ôm chặt cô vào lòng, giống như 1 người mẹ đang vỗ về đứa con thân yêu của mình.

-Đừng khóc! Ta và chồng ta sẽ tìm cách giúp cháu quay về. Tạm thời cháu cứ ở lại đây, ta sẽ chăm sóc cháu. Được chứ!

Cô ngước mặt lên, nụ cười của bà lúc nào cũng xoa dịu được những nỗi lo lắng trong lòng cô.

-Cháu... có thể ở lại đây sao?_Cô ấp úng.

-Tất nhiên rồi._Ông Mặc cũng ngồi xuống. -Cháu cứ xem đây là nhà của mình.

-Nhưng, cháu...

Cô định nói gì đó nhưng môi cô đã bị 1 ngón tay chặn lại.

-Đừng xưng là cháu nữa. Hãy gọi ta là mẹ và ông ấy là bố. Từ bây giờ cháu chính là đứa con gái thân yêu của chúng ta. Ta và ông ấy không có con nên việc xin 1 đứa con nuôi là không có vần đề gì cả, sẽ không ai nghi ngờ đâu, cháu cứ an tâm ở lại đây, nhé!

Bà Lý vẫn giữ nụ cười tươi trên môi. Cô quay sang nhìn ông Mặc, ông ấy cùng nhẹ nhàng gật đầu 1 cách vui vẻ. Nước mắt cô lại tuôn ra thêm lần nữa nhưng không phải là giọt nước mắt lo sợ hay buồn tủi mà là giọt nước mắt của hạnh phúc.

-Bố, mẹ_Cô cất tiếng gọi rồi hoà mình vào vòng tay đang dang sẵn trước mặt. Thế giới này quả thật rất xa lạ đối với cô, nhưng giờ đây cô không còn 1 chút cảm giác đơn độc nào cả. Cô đã có những người thân mới bên cạnh mình. Hơi ấm mà họ mang đến cho cô giống hệt như những người đã sinh ra cô. Nó cho cô 1 cảm giác an toàn và được bảo vệ tuyệt đối.

Màn đêm phủ 1 lớp sương dày đặc, lạnh buốt, nhưng trong căn phòng này lại vô cùng ấm áp. Ấm áp bởi những giọt nước mắt, bởi những nụ cười, bởi những tấm lòng nhân hậu. Nhưng họ nào biết, phía trước mình lại là 1 con đường gập ghềnh, đầy bão tố, họ có vượt qua được hay không phải do bất kì ai mà là do chính họ quyết định.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro