Chương 2 Thế giới mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hà Long- Vị vua của xứ sở Ma cà rồng.
-------------------------------

Part 1

"Loẹt...xoẹt..."

1 tiếng động nhỏ bỗng phát ra từ chiếc gương hình ngôi sao 7 cánh khổng lồ được đặt ở giữa 1 căn phòng âm u, lạnh lẽo, không có bất kì 1 ánh sáng nào ngoài những tia sáng nhỏ bé, yếu ớt của những cây đèn cầy được đặt cạnh chiếc gương.

Những cây đèn cầy được xếp thành hình vòng tròn, bên trong là 1 ông lão già khòm, râu dài gần chạm đất, trên người ông ta là 1 bộ y phục thời Trung Cổ màu đen sẫm.

Ông ta ngồi bên trong vòng tròn, đôi mắt nhắm nghiền, gương mặt nhợt nhạt, hơi thở thều thào, đứt quãng, không hề cử động và nếu như không đến gần, thì có lẽ ai cũng nghĩ rằng ông ta đã chết. Và hơn nữa, không ai có thể tin rằng ông ta đã ngồi đó suốt hàng trăm năm qua...

Nhưng, tiếng động lúc nãy đã đánh thức ông ta- người đang chìm sâu vào 1 giấc ngủ tưởng chừng như vô tận. Ông ta từ từ mở đôi mắt đã nhắm chặt rất lâu của mình lên, đôi mắt ông ta có màu xanh sẩm, đục ngầu vì thời gian nhưng vẫn rất sắc sảo.

Ông lão cầm lấy cây gậy cạnh mình rồi đứng dậy 1 cách nặng nhọc. Lần đầu tiên kể từ 300 năm trước, ông bước ra khỏi vòng tròn của những cây đèn cầy và đến cạnh chiếc gương.

"Loẹt...xoẹt..."

Tiếng động từ chiếc gương phát ra to hơn, và rồi, nó toả ra 1 luồng sáng cực mạnh, đánh thức căn phòng đã đắm mình trong bóng tối hàng trăm năm qua. Không loá mắt vì thứ ánh sáng đó, ông lão thờ dài, vẻ mặt nhợt nhạt kia trở nên buồn bã.

-Ta biết thế nào ngày này cũng đến, nhưng không ngờ lại là ngày hôm nay. Ta đã canh giữ ở đây chỉ để ngăn chặn việc này, nhưng xem ra vô ích rồi...

Ông lão vẫn với gương mặt buồn bã trầm tư đó và đưa tay lên chạm nhẹ vào mặt gương.

-Có lẽ đã đến lúc ta đưa chủ nhân thật sự của người đến._Ông lão phát ra từng tiếng 1 cách khó khăn.

Chiếc gương hiểu được những điều mà ông lão nói, nó ngừng phát sáng và chờ đợi ông lão thuộc hiện điều mà hình đã nói là đưa chủ nhân thật sự của nó đến đây.

"Cạch"_Cách cửa đã đóng bụi hơn trăm năm qua được mở ra. 1 người đàn ông trung niên, gương mặt thể hiện sự uy nghiêm nhưng lại tràn đầy lo lắng. Ông khoác trên người 1 bộ vét dạ hội màu hoàng hôn tím nhạt tuyệt đẹp, trên tay cầm 1 tích trượng màu vàng óng ả. Ông bước dần về phía ông lão đang đứng trước tấm gương.

Ông lão không quay đầu nhìn lại mà vẫn nhìn tấm gương bằng ánh mắt đau buồn.

-Ngày đó đã đến rồi! Đúng không trưởng lão..._Ngưòi đàn ông lên tiếng phá tan cái yên tĩnh đến đáng sợ trong căn phòng này.

Vị trưởng lão im lặng 1 lúc rồi khẽ thở dài.

- Thưa Đức vua ! Lão thần thật có tội! Lão thần cứ nghĩ có thể kéo dài thời gian thêm nữa. Nhưng có vẻ thần đã không còn đủ sức nữa.

Đức vua Hà Long suy nghĩ 1 lúc rồi nói tiếp:

-Đây không phải là lỗi của ngài! Người đó đã đến đây, đâu cũng là vận mệnh. Cái chính là chúng ta phải tìm ra người đó trước bọn Bóng đêm. Nếu không có lẽ...tai hoạ sẽ đến với Thế giới chúng ta...
-Vậy thì ai sẽ đi tìm người đó?

Vị trưởng lão lại im lặng, mắt ông rời khỏi chiếc gương và chuyển sang hướng của vị vua. Ông nhìn chăm chăm vào mặt ngài biểu hiện thay cho câu trả lời.

Gương mặt đức vua Hà Long bỗng nhiên chuyển sắc, đôi mắt điềm tĩnh trở nên lo sợ nhưng không kém phần ngạc nhiên, giọng nói của ông trở nên ấp úng.

-Chẳng lẽ...là...

Vị trưởng lão khẽ gật đầu, ánh mắt lại trở về với chiếc gương.

-Chỉ có người đó thôi. Định mệnh đã sắp đặt như vậy rồi. Nếu như 2 người đó có thể tìm thấy nhau và trả cho nhau món nợ của 2000 năm trước thì lời nguyền của chúng ta sẽ được hoá giải và bọn Bóng đêm cũng không còn hy vọng gì!

-Nhưng như vậy quá mạo hiểm vì cho dù 2 người đó có gặp lại nhau mà lại không thể nhớ được gì thì cũng vô ích mà thôi, hơn nữa điều đó có thể sẽ gây tai hoạ lớn_Đức vua Hà Long lên tiếng, giọng ông tràn đầy sự lo sợ.

-2 người đó, chắc chắn sẽ nhận ra nhau, bởi vì, trái tim họ có cùng nhịp đập._Vị trưởng lão nói với giọng chắc chắn.

Đức vua không cò gì để nói, ngài lẳng lặng đứng nhìn vị trưởng lão bằng ánh mắt lo lắng, buồn bã.
1 cơn gió ùa vào căn phòng thổi tắt những tia sáng yếu ớt của những ngọn nến khiến cho căn phòng vốn đã u ám càng trở nên lạnh lẽo.

Ngoài trời, mây kéo đến dày đặc che lấp đi những tia sáng còn ít ỏi của mặt trời. Rồi 1 trậ mưa xối xả rơi xuống nhấn chìm cả Thế Giới trong màn nước lạnh buốt. Từng đợt sét loé lên như muốn xé toạt cả bầu trời và báo hiệu 1 cơn bão dữ sắp kéo đến...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro