Part 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hộc hộc"_Thiên Tú choàng tỉnh sau cơn ác mộng vừa diễn ra, những giọt nước mắt tràn ra bờ mi vẫn còn nóng hổi. Cơn mơ vừa qua đối với cô giống hệt như sự thật. Bất chợt, cô cấm chặt lấy gương như để trấn tĩnh bản thân. Sau 1 lúc, cô thở dài.

-Lại là 1 cơn ác mộng, sao dạo này mình toàn mơ thấy những điều kì lạ vậy nhỉ?
Nhưng..._cô khựng lại, dường như cô nhớ ra 1 điều gì đó. -Chàng trai đó là ai?...Sao mình lại có cảm giác quen thuộc đến thế? Chẳng lẽ...mình đã gặp ở đâu đó...

-...!

Sau 1 lúc suy nghĩ, cô lắc mạnh đầu để xua tan những ý nghĩ đang hiện ra trong đầu mình sau đó cô tự trấn an bản thân.

-Không đâu! Đó chỉ là giấc mơ...Phải! 1 giấc mơ..._Giọng cô nhỏ dần.

Rồi cô với lấy cốc nước đặt trên bàn, cô định uống để lấy lại sự bình tĩnh nhưng...

"Loảng xoảng..."_Đôi bàn tay vẫn còn run rẩy của cô đã làm chiếc cốc rơi xuống đất và vỡ ra trăm mảnh. Cô cúi xuống định nhặt những mảnh cốc vỡ nhưng lại làm rơi thêm chiếc gương xuống đống thuỷ tinh đang ngổn ngang dưới sàn.

Giọng mẹ cô từ dưới nhà vọng lên đầy lo lắng.
-Con làm sao thế Thiên Tú?

Cô giật mình nhưng sau đó cố giữ giọng bình tĩnh để trấn an mẹ của mình.

-Con không sao đâu ạ! Con vô ý làm rơi chiếc cốc thôi!

Giọng mẹ cô lại vọng lên có vẻ trách móc, hờ hợt nhưng vẫn thễ hiện được sự quan tâm của bà đối với đứa con gái của mình.

-Mau dọn rồi đi ngủ đi! Đừng làm ồn nữa đấy!

-Vâng ạ!_Cô vui vẻ 1 cách gượng gạo.

Đợi khi không còn nghe tiếng của mẹ mình nữa cô liền ngôi phịch xuống giường với vẻ mệt mỏi. Sao đó cô lại cúi xuống nhặt những mảnh cốc vỡ. Nhưng trong lúc sơ ý, cô đã để 1 mảnh thuỷ tinh nhỏ cứa vào làm tay mình chảy máu.

-Ái_Thiên Tú rên thật khẽ, rồi cô nhìn vào ngón tay đang rươm rướm máu của mình và thở dài. -Mình thật hậu đậu!

Sau đó, cô quay sang tìm băng cá nhân. Nhưng có 1 điều mà cô không biết, giọt máu của cô đã rơi xuống và loang rơi trên mặt chiếc gương, rồi nó dần ngấm vào mặt gương và biến mất trong nháy mắt.

"Loẹt xoẹt..."_1 tiếng động nhỏ vang lên.

Thiên Tú quay lại nhưng đằng sau cô vẫn là 1 màu đen của bóng tôi với chút ánh sáng le lói của chiếc đèn ngủ được thu gọn trong không gian kín với 4 bức tường im ắng.

-Chẳng lẽ mình bị lãng tai?_Cô lẩm bẩm 1 lúc rồi tiếp tục công việc tìm kiếm của mình.

"Loẹt xoẹt..."_Âm thanh đó lại vang lên nhưng lần này to và rõ hơn.

Cô cũng quay lại, và lần này cô chắc chắn rằng mình đã nghe thấy 1 âm thanh gì đó. Cô nhìn xung quanh tìm kiếm nơi phát ra âm thanh kì lạ đó và cuối cùng, cô đã tìm được câu trả lời.

Từ trong đống ngổn ngang của những mảnh cốc vỡ, chiếc gương bay lên và lơ lửng trong không trung. Từ trong chiếc gương toả ra 1 thứ ánh sáng tuyệt đẹp và vô cùng ấm áp bao bọc láy căn phóng nhỏ bé của cô.

Sau 1 lúc bàng hoàng, Thiên Tú bỗng nhận ra, cái cảm giác ấm áp mà chiếc gương mang đến giống hệt cái cảm giác trong giấc mơ của cô lúc nãy. Như 1 phản xạ tự nhiên, cô bước đến gần chiếc gương và khẽ đưa tay chạm vào nó. Chiếc gương lại toả thêm 1 quầng sáng nữa nhưng lần này nó chỉ vây xung quanh cô mà thôi.

-Ấm áp quá...!_Cô cảm nhận được sự ấm áp đang bao bọc lấy toàn thân và toả ra trong cơ thể mình. Thiên Tú khẽ nhắm đôi mắt lại để cảm nhận cái cảm giác tuyệt vời đó và từ từ, cô chìm sâu vào giấc ngủ...

Ánh sáng từ trong chiếc gương nhạt dần rồi biến đi mất trả lại cho căn phòng sự yên tĩnh vốn có. Căn phòng trở lại với màu đen như lúc nãy, chiếc đèn ngủ vẫn tiếp tục phát ra những tia sáng nhỏ bé của mình, những mảnh cốc vỡ vẫn nằm yên ở vị trí cũ...
...Chỉ có chủ nhân của căn phòng này và chiếc gương của mình đã biến mất...mà không để lại dấu vết gì...giống như cà 2...chưa từng tồn tại...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro