Chương 4: Cuộc sống mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Hàn Bảo rời đi , cô muốn giúp dì Tần dọn dẹp nhưng dì không cho bảo cô lên nghỉ ngơi trước.

Thấy vậy cô cũng đành bước lên cầu thang, vừa được mấy bước cô gặp một bóng người cao lớn mặc quần áo ngủ ở nhà đang nhìn cô

" Anh... cảm mơn " cô nhìn thấy Hạo Thiên đang nhìn mình.

Hạo Thiên vừa nghe cô nói, anh nhìn thẳng vào người con gái trước mặt lại cảm thấy quen thuộc. Cô có khuôn mặt nhỏ, mái tóc dài màu đen , đôi mắt to tròn , mũi cao đôi môi trái tim . Đặt biệt hơn khi cô mỉm cười để lộ hai đồng tiền khiến anh không khỏi nhớ tới một người.

" Không gì " lạnh nhạt đáp lời rồi anh xuống nhà .

Cô nhìn theo bóng lưng của anh sau đó quay lại bước lên phòng .

Căn phòng được dì Tần chuẩn bị cho cô , đồ cũng có . Cô bước vào phòng tắm , dòng nước ấm khiến cô vô cùng dễ chịu .

Sau khi tắm xong cô chọn cho mình một bộ đồ ở nhà màu xanh nhẹ nhàng , ngồi trước gương sấy tóc , cô cảm thấy thật lạ lẫm nhưng cũng mới mẻ.

" Cốc cốc cốc " tiếng gõ cửa vang lên

" Cửa không khóa " cô nói vọng ra sau đó bỏ máy sấy tóc xuống . Vừa đứng dậy đã thấy Hạo Thiên bước vào tay cầm một ly sữa .

" Anh .. có việc gì không " cô thấy anh lại vô cùng lúng túng .

" Uống sữa " nói rồi anh đặt ly sữa trên bàn rồi bước ra cửa " Ngày mai theo tôi " anh đứng ở cửa nói ngắn gọn rồi rời đi.

Không biết tại sao cứ gặp anh là tim cô lại đấp nhanh khiến cô luôn luống cuốn, nhìn ly sữa trên bàn cô mỉm cười cầm lấy .

" Điều tra sao rồi " Hạo Thiên đứng trước cửa sổ thư phòng nói với ai đó qua điện thoại.

" Ở thành phố A mất tích một cô gái tên Mộc Y " đầu dây bên kia là Hàn Bảo.

" Anh có khi nào là Thiên Anh " Hàn Bảo không đợi trả lời nói tiếp.

" Điều tra cô gái Mộc Y đó " nói rồi anh cúp máy .

Đứng trước khung cửa sổ , tay anh cầm ly rượu , anh nhớ về cô gái nhỏ năm đó có nụ cười đáng yêu để lộ hai má lúm đồng tiền như Thiên Anh .

Sau một giấc ngủ dài , cô mở mắt đón nhận những tia nắng chiếu vào. Sau khi vệ sinh cá nhân thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

" Dì đây , con dậy chưa " dì Tần bên ngoài gọi vào.

" Dạ rồi ạ " cô bước tới mở cửa thấy dì Tần trên tay cầm một bộ quần áo màu trắng.

" Cậu chủ dặn con thay đồ rồi xuống nhà " nói xong dì Tần cười với cô rồi bước xuống.

Đóng cửa lại , nhìn chiếc váy trắng trong tay mà cô không khỏi bất ngờ . Đây là chiếc váy dài tới đầu gối , áo trễ vai có tay nhìn rất đẹp.

Sau khi thay đồ xong cô bước xuống lầu nhìn thấy Hạo Thiên đang ngồi trên bàn ăn , tay cầm một sấp tài liệu. Nghe tiếng chân anh quay nhìn sang thấy cô mặc chiếc váy đó để lộ bờ vai mảnh mai trắng nõn , tóc vẫn cột hờ , dù không trang điểm nhưng cô vẫn xinh một cách thuần thiết.

" Lại đây ăn sáng " Anh chỉ chiếc ghế phía đối diện.

Cô nghe vậy ngoan ngoãn bước tới ngồi xuống , lúc này dì Tần đã mang thức ăn lên.

" Ăn đi rồi tới bệnh viện " Anh nhìn cô rồi chỉ vào dĩa thức ăn.

" Vâng " sau đó cô cúi đầu ăn không dám nhìn anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh