Chương 5: Sống chung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đèn khi ấy đã tắt hết, chỉ còn những vì sao lấp lánh trên bầu trời, ngồi ở chiếc ghế gỗ ngoài sân cô ngửa mặt lên ngắm nhìn những vì sao và hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành ở thôn quê. Cái cảm giác se se lạnh của trời đêm cứ làm cô liên tục xoa tay, đang ngồi thì bỗng một cái chăn được khoác lên người, Nhật Hạ giật mình quay người nhìn lại.
Thì ra là Phong. Anh khoác tấm chăn mỏng lên cho cô rồi thúc giục
“Trời lạnh rồi, mau vào ngủ đi”
Hạ nhìn Phong, không hiểu sao lúc ấy trái tim cô cứ đánh trống liên hồi, Hạ cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều không phải là cái chăn mà là tình cảm bấy lâu cô đánh mất, đôi mắt Hạ dần đỏ hoe rưng rưng nước mắt. Tưởng Hạ không nghe rõ Phong nói lại
“ vào ngủ đi, trời lạnh rồi”
Nhưng Hạ vẫn không nói gì chỉ nhìn chằm chằm Phong rồi cười
“ Cùng ngắm sao đi” Hạ ra lời đề nghị
Phong cũng nghe theo đi lại ngồi xuống bên cạnh cô, anh ngửa mặt lên nhìn rồi lại hỏi “bầu trời sao có gì đẹp mà cô ngắm mãi thế?”
“Có kỉ niệm”
Lời nói ấy đã làm Phong nhớ lại hình ảnh hai cô cậu nhỏ ngồi trên cành cây cùng ngắm sao trời và nụ cười bọn chúng cũng tỏa sáng như những vì sao.
Sáng sớm hôm sau Nhật Hạ được đánh thức bởi tiếng gà trống và một tia nắng ban mai lọt qua khe cửa sổ chiếu xuống giường. Cô vươn vai, hít một hơi thật sâu để đón chào một ngày mới. Ra ngoài nhà thì thấy mọi người đang bận rộn làm việc, cô hỏi:
“Hôm nay có việc gì à chú, sao mà mọi người rộn ràng thế”
“À hôm nay phải làm mâm cơm cúng Giao thừa”
Nhật Hạ mới sực nhớ ra hôm nay đã là 30 Tết, mọi người phải chuẩn bị nguyên liệu cho mâm cỗ cúng giao thừa thế mà cô lại ngủ dậy muộn thế này. Sau đó Hạ ngay lập tức vào thay đồ búi tóc gọn gàng rồi xuống bếp để phụ, ngay lập tức cô được phân công đi bắt gà cùng với Tuấn Phong.
Hai người bước đên đứng trước một mảnh vườn được rào lại để nuôi gà, Hạ nhìn quét mắt một lượt, bao quát hết xung quanh rồi xác định mục tiêu. Chưa cần lên kế hoạch cô cứ một mạch xông vào nhắm mắt nhắm mũi hai tay xông thẳng tới.
Vốn đã rời xa nông thôn từ nhỏ nên mấy việc như thế này cô hoàn toàn là không biết làm. Tuấn Phong nhìn cô gái trước mắt chỉ thở dài một hơi rồi cũng chạy vào phụ giúp. Những con gà chạy khắp nơi, lông lá bay tứ tung, trong nhất thời là một mớ hỗn độn. Cả người đuổi theo con gà hết chỗ này sang chỗ kia
“Đuổi nó qua phía bên này” Phong ra hiệu
“Được, tới đây”
Cả hai cùng nhau lao tới cuối cùng thì cũng bắt được con gà. Vốn dĩ một mình Phong có thể bắt nó dễ dàng nhưng lại có thêm một cộng sự Hạ một cô gái có lẽ đã quen với nhịp sống đô thị thì chuyện này lại càng rắc rối hơn, nhưng anh không hề cảm thấy khó chịu mà ngược lại còn có cái cảm giác thú vị là lạ. Bắt được con gà cả hai cũng đầu tóc rối bù, quần áo nhem nhuốc thế nhưng Hạ lại không quan tâm chuyện đó mà còn quay sang Phong nhìn anh cười một cách thật hồn nhiên như đang tận hưởng những điều thú vị mà thật bình dị này. Nụ cười hồn nhiên ấy như có một nguồn năng lượng tuyệt vời khiến Phong cũng phải bật cười theo.
“Đứng yên” Phong ra lệnh.
Anh tiến lại về phía gần cô, đôi mắt chăm chăm nhìn còn Hạ thì chỉ biết đứng ngây người đôi má đỏ ửng lên, hai mắt chớp chớp nhìn Phong đang dần áp sát mặt mình.
Chuyện gì sẽ xảy ra?
Trong đầu Hạ không suy nghĩ được gì cứ đứng đờ ra.
Phong đưa tay lên lấy một cái lông gà đang dính trên tóc của cô “đầu bẩn lắm rồi đấy”
Phong chỉ nói như thế rồi mang con gà đi còn Hạ thì đứng ở phía sau ngơ ngác, cô tự gõ vào đầu một cái “lúc nãy mày còn đang mong chờ cái gì chứ”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro