Chương 6: Hạ xảy ra chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối đến cả nhà đã xong xuôi mọi việc thì cùng nhau quây quần bên nồi bánh chưng. Ánh lửa ấm nóng đã đẩy đi cái se lạnh của thời tiết, nồi bánh phả ra một cái hương thơm nhè nhẹ thật dễ chịu, khoan khoái gây buồn ngủ cho Hạ, cô ngồi gục xuống ngủ thiếp đi, trước khi ngủ không quê dặn mọi người “khi nào giao thừa tới thì mọi người nhớ thức con dậy nhé”
Bé Vy lại ham chơi lấy một que củi vẫn còn than đỏ để chơi, nó huơ qua huơ lại làm những đốm đỏ li ti rơi ra trông thật đẹp. Đó là cái thú vui nhỏ của nhứng đứa trẻ nông thôn, một lúc sau con bé vì chạy không cẩn thận mà bị vấp ngã và thế là hòn than đỏ rơi trúng tay Nhật Hạ. Cô giật mình tỉnh giấc vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra chỉ thấy tay mình đau rát lên, còn mọi người xung quanh cũng nhất thời bị dọa cho hoảng sợ nhất là Phong, anh ngay lập tức kéo tay cô vào xả dưới vòi nước.
Vẻ mặt anh nghiêm túc lạ thường, cứ nắm mãi tay Hạ nhìn chằm chằm vào vết thương. Xả nước được 15 phút thì anh bôi thuốc rồi băng bó vết thương cho cô. Cái người con trai này sao mà khéo tay, từ việc bếp núc đến việc chăm sóc người khác anh đều cẩn thận làm cho người ta cảm thấy yên tâm.
Cũng lâu rồi, 10 năm đúng chính xác là 10 năm cô mới lại được nhìn thấy sự ân cần của Phong đối với mình, anh đắp chăn cho cô nằm trước khi đi còn xoa tay lên đầu cô. Anh đi ra đến cửa
“Phong”
Nghe Hạ gọi anh quay lại nhìn cô
“ngủ ngon nhé”
Nghe được câu chúc Hạ mím môi gật đầu “lát nữa khi đón pháo hoa anh nhớ gọi em dậy nha”
Phong nhìn cô cười ấm áp rồi gật đầu “được”
Sáng mồng 5 Tết.
Hôm nay là ngày cả nhà Phong đi phát nước sát khuẩn cho hàng xóm, dì Lan, chú Đức, Phong và Vy đều đi còn Nhật Hạ thì ở nhà bởi vì từ sáng sớm cô đã nằm trên giường vì có chút mệt cộng thêm vết bỏng trên tay vẫn chưa lành hẳn nên mọi người không cho cô đi, cũng xem như là ở nhà trông nhà luôn.
Đến tận chiều cả nhà mới xong việc để quay về. Hạ lục đục dưới bếp nhóm lửa định nấu cơm thì Vy vào gửi cho cô một lời nhắn. Theo lời con bé thì Hạ chạy ra bờ đê, bước đến đó cô bỗng dưng sựng người lại. Cái cảnh tượng đó một lần nữa ùa về.
Đây chính là nơi mà 10 năm trước cô và Phong đã nói lời tạm biệt, nước mắt cô rưng rưng, đâu đó trong trái tim vẫn nhói đau và cất nên lời “giá như”. Giá như năm ấy cả nhà cô không chuyển lên thành phố sống thì ba mẹ cô đã không bị tái nạn qua đời, cô đã không phải rời xa Việt Nam đến Pháp sống. Tất cả những kí ức đau buồn và lời chia li đều chôn giấu hết ở bờ đê này.
Vẫn khung cảnh ấy nhưng 10 năm trước là một ngày mưa tầm tã, là ngày mây đen che kín bầu trời còn hôm nay là một buổi chiều hoàng hôn đẹp, ánh nắng vàng nơi cuối chân trời tỏa ra bao trùm lên tất cả một màu hi vọng.
“em còn nhớ nơi này chứ?” Phong hỏi
Hạ cố gắng nén nước mắt, cười một cái “tất nhiên là nhớ rồi, nhưng hôm nay là một ngày khác phải không?”
Phong tiến lại gần cô đưa tay lên khẽ vuốt mái tóc bay bay trong gió của Hạ, đôi mắt anh tràn ngập yêu thương và ấm áp như ánh nắng hoàng hôn “phải, hôm nay là một ngày đẹp, bởi vì hôm nay không phải là ngày chia li”
Vốn dĩ đã không được khỏe trong người, gương mặt Hạ hơi nhợt nhạt nhưng vẫn nở một nụ cười hạnh phúc, cô hỏi lại “vậy hôm nay là ngày gì?”
Phong nhìn về phía hoàng hôn rồi lại nhìn Hạ “là ngày…”
Phong chưa kịp nói hết câu thì Hạ tự nhiên ngã xuống, anh nhanh tay đỡ lấy cô, hốt hoảng “ Nhật Hạ, Nhật Hạ em bị làm sao vậy”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro