Chương 7: lại một lần nữa chia li?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phong nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện, trên đường đi lòng anh cứ lo lắng không thôi, anh ôm chằm lấy cô vào lòng miệng không ngừng nói “em đừng xảy ra chuyện gì”
Sau khi được kiểm tra bác sĩ kết luận cô đã nhiễm covid. Nghe được tin dữ cả nhà ai nấy suy sụp, bé Vy òa khóc “chị Hạ, chị nhất định phải nhanh chóng khỏe lại, em còn muốn cùng chị đi thả diều”
Chú Đức lại nói “con bé được kiểm tra ở khu cách li mới trở về sao lại có thể bị nhiễm bệnh được chứ?”
Dì Lan trả lời “có thể là bị lây nhiễm bởi một nguồn bệnh nào đó”
Vừa nói xong thì cũng có một y tá đến yêu cầu họ phải xét nghiệm, nhưng kết quả cả nhà họ không có ai bị nhiễm bệnh đó xem như cũng là một điều may mắn. Còn Nhật Hạ tình trạng nhiễm bệnh của cô khá nặng vẫn đang bị cách li trên giường bệnh. Mấy ngày trôi qua cuối cùng thì Phong cũng đã được vào thăm Nhật Hạ.
“em tỉnh rồi à”
Hạ đang dùng ống thở nên không thể nói gì được, dù cách một lớp áo bảo hộ nhưng cô vẫn nhìn thấy dáng vẻ lo sợ của người con trai ấy. Anh lôi ra một con lật đật gỗ “cái này đưa em”
Hạ nhìn con lật đật trên tay Phong không giấu nổi sự vui mừng hiện rõ trong ánh mắt
“em tưởng nó mất rồi đúng không, bữa trước Vy tìm thấy nó trong một cái túi cũ của em rồi đưa cho anh” Phong nhìn con lật đật rồi lại quay sang nhìn Hạ, cười “em vẫn đãng trí như thế, nó vẫn ở đó mà lại không tìm được lại còn đi tìm anh đòi đồ ở phòng cách li”
Anh xoa đầu cô “ngốc thật đấy”
Hạ cũng cảm thấy bản thân lúc đó thật ngốc nghếch nhưng nghĩ lại đó cũng chính là duyên phận. Tiếp tục Phong lại đưa ra thêm một con lật đật nữa, đó chính là con của anh “ bọn nó là một đôi, cuối cùng cũng có thể trở về với nhau”. Nói rồi anh để hai con lật đật trên bàn đầu giường của cô “anh để nó ở đây bầu bạn với em nhé”
Hạ vui mừng gật đầu.
Hết giờ vào thăm Phong phải đi ra, cả hai cứ quyến luyến nhìn nhau không muốn rời ánh mắt tỏ rõ sự sợ hãi nỗi chia li. Phong lưu luyến đi lui dần về phía cửa thì bất chợt tiếng máy vang lên “tít…tít…tít” Phong hốt hoảng nhìn thấy Hạ đang đau đớn quằn quại trên giường, cô đang cố gắng để thở. Phong hốt hoảng gọi “em sao vậy” nhưng dường như cô không thể nghe thấy “bác sĩ, bác sĩ”, anh cố gắng gọi thật to cuối cùng bác sĩ cũng tới. Nhật Hạ được chuyển qua một một căn phòng cấp cứu khác
“ mời anh đi ra ngoài” một cô y tá nói với Phong
Nhưng anh cứ lắc đầu “không được, tôi phải ở lại đây với cô ấy”, cô y tá cố gắng trấn an anh “cô ấy sẽ không sao đâu, anh phải ra ngoài để chúng tôi còn cấp cứu”
Cuối cùng anh cũng chịu đi ra, khoảnh khắc cánh cửa đóng lại anh hướng mắt nhìn về phía Nhật Hạ cô cũng đang nhìn anh, nước mắt cả hai cùng rơi xuống, đôi mắt ấy chính là thứ cuối cùng Hạ nhìn thấy trước lúc ngất đi.
Ngồi ngoài phòng cấp cứu Phong ngồi tựa lưng xuống bức tường. Anh không biết làm gì khác ngoài cầu nguyện, nước mắt anh rơi xuống, hai tay run rẩy “anh đã mất em một lần rồi, anh thật sự không muốn mất em một lần nữa”.
Từng giây từng phút trôi qua lâu như đang thiêu đốt lòng anh, không hiểu sao anh lại nghĩ đến lần chia li năm đó, càng nghĩ đến nó trái tim anh càng đau thắt lại. Đây là lần thứ hai anh có cái cảm giác sợ mất đi đến như vậy, và mỗi lần anh đều hi vọng một niềm tin vào tình yêu dành cho cô gái đang đối mặt với bờ vực sinh tử bên trong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro