Chương 8: hồi kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian dần trôi qua một tiếng, hai tiếng cuối cùng cánh cửa cũng mở ra, Phong vội vàng lau nước mắt chạy lại hỏi bác sĩ "bác sĩ, cô ấy sao rồi?". Giọng anh run run đôi mắt mong chờ vào câu trả lời của bác sĩ. Anh mong câu trả lời đó đến từng giây từng phút từng tích tắc. Bác sĩ thở phào một hơi nhẹ nhõm "cô ấy đã qua cơn nguy kịch, giờ thì không sao rồi"


Nghe được câu trả lời Phong vui mừng khôn xiết vội cảm ơn bác sĩ rối rít "vậy bây giờ tôi vào thăm được không?"


"cô ấy vẫn đang hôn mê cần phải nghỉ ngơi"


Phong gật đầu "phải, nên để cô ấy nghỉ ngơi"


Thời gian cứ thế trôi qua ông trời cuối cùng cũng không chia cắt họ thêm một lần nữa. Ngày Hạ ra viện cũng đã đến. Phong đến từ sáng sớm, nhìn anh loay hoay thu xếp đồ đạc mà Hạ cảm thấy buồn cười "sao anh giống mẹ em thế", Phong không thèm để ý lời cô nói chỉ qua loa "ừm" một câu.


Mấy ngày nghỉ dưỡng ở nhà Phong cứ giành chăm sóc Nhật Hạ giống như không chịu để ai có cơ hội chăm sóc thay anh. Hạ thở dài "haizz vất vả cho bảo mẫu rồi"


Thời gian qua cứ luôn ở trong bệnh viện thật bí bách, lần này về nhà Hạ liền đi ra ngoài sân hóng gió và ngắm sao. Bầu trời đêm hôm nay sáng lạ, ánh trăng thật tròn trịa đủ đầy không hề bị khuyết, trăng sáng đến mức có thể nhìn rõ những đám mây trên bầu trời. Mây vào buổi tối cũng có cái đẹp kì lạ của nó không chói chang xa vời như ban ngày mà ngược lại rất gần gũi như chạm tay là với tới. Một cơn gió nhè nhẹ thổi qua, mấy sợi tóc trên đầu cô cũng đung đưa theo gió. Hạ hít một hơi thật sâu như muốn thu hết vào mình mọi sự tinh túy của đất trời "thật là thỏa mái". Cô nhắm mắt lại để tận hưởng


" tinh tinh tinh"


Tiếng chuông gió vang lên trong một âm điệu dịu dàng, cô đi lại đến chỗ treo chuông đầu thầm nghĩ "ai lại để chuông gió ở đây chứ?"


Chưa kịp nghĩ xem đó là ai thì thấy một sợi dây màu đỏ ở dưới chuông đang bay phất phơ trong gió, bên sưới sợi dây là một lá thư nhỏ. Sợi dây đỏ đó còn treo rất nhiều những lá thư nhỏ, đi theo sợi dây đó thì lại ra đến bờ đê. Cô vừa bước đến thì bóng đèn được treo xung quanh cây đa trên đó cũng bật sáng lên lấp lánh đầy màu sắc, phía dưới gốc cây còn đặt hai con lật đật. Hạ trong lòng rộn ràng ngắm nhìn mọi thứ xung quanh được bày biện rất đẹp. Tiếng guitar từ đâu xuất hiện bắt đầu ngân nga trong gió. Chàng trai ấy cùng cây đàn guitar cũng dần xuất hiện từ sau gốc cây, đó chính là Phong. Giọng hát anh ngọt ngào ấm áp hòa quyện cùng tiếng đàn guitar rất dễ nghe.


Bài hát kết thúc hạ cười thật tươi vỗ tay cho anh, còn Phong hát xong thì tiến lại gần phía Nhật Hạ gương mặt vẫn đang hồng hào tay bắt ra sau, anh nhìn về hai con lật đật


" Nhìn kìa, bọn chúng đã trở về với nhau rồi"


Hạ mỉm cười "vậy còn chúng ta thì sao?"


Phong trả lời "Em đã đọc hết những bức thư đó chưa? Từ ngày em đi anh đã dồn hết nỗi nhớ vào trong những lá thư đó và mong một ngày em sẽ quay trở lại. Giờ thì tâ nguyện cuối cùng cũng đã hoàn thành rồi"


Hạ nhân lúc trêu Phong một chút "tâm nguyện được hoàn thành rồi vậy...giờ em về đây"


Cô giả vờ quay người định bước đi thì anh đã ôm lấy cô từ phía sau ghé vào tai cô nói "Hãy mãi ở bên cạnh anh nhé"


Phong quay người cô lại đặt lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào, ban đầu Hạ có chút ngạc nhiên nhưng sau đó cô chỉ còn lại cảm giác hạnh phúc. Hạ ôm lấy cổ Phong mãn nguyện hôn lại anh.


Dưới lời chúc của vạn vật họ ôm lấy nhau trong hạnh phúc



" woa, chuyện tình của ông bà đẹp quá, khi nào con mới có thể gặp được hoàng tử của con đây" Con bé ôm hai má gương măt mơ mộng. Người bà vuốt mái tóc nó "rồi con sẽ được một người yêu con hết lòng", bà cầm trên tay tấm hình cưới đôi mắt nheo cười tràn đầy hạnh phúc


"bà lại kể chuyện gì với bọn nó vậy?"


Người ông bước ra, mái tóc cũng đã bạc nhưng đôi mắt vẫn luôn tỏa ra sự ấm áp, ông nhìn bà rồi đi lại ngồi bên cạnh bà , còn bà thì tựa vào vai ông. Hai người cùng hướng mắt về phía cửa sổ nơi đặt hai con lật đật ở đó. Ngoài trời vẫn còn những hạt mưa xuân.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro