Chương 8 Anh thực sự quan tâm đến cô?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau Đinh Ngọc Nhi lại đến phòng cô, khuôn mặt lạnh lùng ngồi xuống cạnh cô.

"Cô có muốn biết tại sao tôi lại muốn làm thế không?"

'Tại sao?'

"Năm cô 18 tuổi Thế Vũ muốn có được cô, anh ấy sống chung với cô, tôi vẫn nhớ 2 năm trước tôi thấy anh ấy và cô âu yếm bên nhau, ngày đám cưới cô đến làm loạn đám cưới chúng tôi, mặc dù không tỏ thái độ nhưng trong ánh mắt Thế Vũ thoáng thấy sự lo lắng"

Ngọc Nhi pha chút bột gì đó vào ly nước của cô rồi nói tiếp.

"Đêm tân hôn, anh ấy thậm chí còn chưa chạm vào người tôi thì đã chạy đi tìm cô, tôi là vợ danh ngôn chính thuận được gia đình anh ấy chấp nhận, nhưng trong tim anh ấy chỉ có mình cô. Thế nên tôi đã ghen tị với cô, à không ghen tị đến phát điên, cô đừng lo tôi đã tìm được ngày có cùng nhóm máu với anh ấy để mang thai hộ cô rồi, uống nó đi cô sẽ được tự do"

Cô ta đưa cô ly nước trong suốt được pha thứ bột đó. Không cô không uống, cô muốn bên cạnh anh, bên cạnh con cô.

Cô càng né tránh thì cô ta càng ép cô uống, một tay cầm ly nước một tay ấn bụng cô đau đến thấu xương.

Choang.

Ly nước văng xuống sàn vỡ ra, đúng lúc đó có tiếng mở cửa, cô ta cởi trói tay cho cô và giả vờ ngã xuống sàn làm vẻ mặt khóc lóc "A Tiểu, tôi chỉ muốn chúng ta làm bạn thôi, tôi không nghĩ là cô ghét tôi đến thế, tôi sẽ ly hôn với Thế Vũ và trả anh ấy lại cho cô"

"A Tiểu, Ngọc Nhi có chuyện gì vậy?" Thế Vũ đỡ cô ta ngồi dậy.

"Anh Thế Vũ, anh đến rồi, em chỉ muốn cởi trói tay cho A Tiểu để A Tiểu có thể tự sờ được bụng mình, dù gì mẹ truyền hơi ấm cho con vẫn tốt nhất, em đem lên cho A Tiểu ly nước nhưng vừa đưa cho A Tiểu thì cô ấy liền đẩy em ngã xuống sàn"

"Ô...ai..." A Tiểu vừa lắc đầu vừa nói bằng khẩu mình miệng nhưng vợ yêu của anh đang kể lể đáng thương thế thì làm sao quan tâm đến cô được.

Hoàng Thế Vũ cau mày tức giận ánh mắt chăm chú nhìn cô.

Khuôn mặt cô đẫm lệ nhìn anh như cầu xin điều gì đó, cô muốn nói với anh về sự độc ác của vợ anh, nhưng chỉ phát ra tiếng ú ớ.

A Tiểu cắn chặt môi, cô liên tục dùng khẩu hình miệng để nói với anh điều gì đó.

Ngọc Nhi nắm chặt hai tay, móng tay muốn xuyên qua da thịt, trong lòng đầy tức giận.

Cô ta vừa định ra tay thì Hoàng Thế Vũ xuất hiện, lần trước cũng thế, lần này cũng thế, thật đúng lúc.

Hoàng Thế Vũ có tính cách trầm lặng, không ai có thể biết được anh đang nghĩ gì, nếu không may để amh biết được thì hậu quả cô phải chuốc lấy là cái chết.

"Vũ àa, em đói rồi chúng ta có thể..."

"Ngọc Nhi, nếu sau này em có đến đây thì anh sẽ đi cùng em"

Khuôn mặt Đinh Ngọc Nhi cứng đờ lại, Hoàng Thế Vũ nói vậy là sao? Nếu anh ta đã đề phòmg cô như thế, xem ra cô phải nghĩ cách khác rồi.

"Được, lần sau thì vợ chồng mình cùng đến, bây giờ chúng ta đi ăn thôi, em đói lắm rồi."

A Tiểu nhìn hai người tay trong tay rời đi, trong đầu vẫn còn suy nghĩ đến lời nói của cô ta, Hoàng Thế Vũ không thực sự thờ ơ đến thế, anh chỉ không thể hiện ra thôi, đêm tân hôn của anh và Ngọc Nhi nhưng anh lại đến tìm cô?

Anh thực sự quan tâm đến cô sao?

Mỗi lần muốn ra truyện thì mình phải xoá đi tải lại Wattpad mình cũng không thể xem thông báo, nó cứ báo không thể kết nối huhu có phải Wattpad bị lỗi không hay là do wifi nhà mình bị yếu vậy T.T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro