Chương 1.20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 1.20

Editor: Eimi.103

Beta: Onion2109

Mẹ Phồn Tinh nhìn anh: “Cậu du học ở Mỹ?”

Lão Tống kiêu ngạo nói: “Berkeley, bác gái nghe qua chưa ạ?”

“Nghe rồi! Tôi còn đến đó rồi đấy!” Mẹ Phồn Tinh nhịn không được nhìn sang chồng cũ ôngChúc và dì Cung, bắt đầu khoe, “Mùa hè năm ngoái Phồn Tinh bỏ tiền ra đăng ký tour du lịch cho chúng tôi đấy, để tôi cùng dượng của nó đến bờ biển phía Tây của Mỹ chơi. Lúc đi ngang qua Berkeley, hướng dẫn viên du lịch nói thời gian không đủ nênkhông tham quantrường học được, còn nói trường học này cực kỳ tốt, tốt như Stanford!”

Lão Tống vội vàng sửa lại: “Bác gái! Xếp hạng chuyên ngành của cháu còn cao hơn Stanford!”

Mẹ Phồn Tinh lại hỏi: “Cậu không có bạn gái thật à?”

Lão Tống vỗ ngực bảo đảm: “Không có ạ!”

Mẹ Phồn Tinh suy tư hai giây: “Để tôi suy nghĩ đã! Tôi trao đổi vớiPhồn Tinh một chút…”

Lão Tống mừng rỡ, Phồn Tinh lại nóng nảy: “Mẹ! Không phải… Cái này… Anh ấy…”

Chuyện này là sao đây!

Đang loạn thì Thư Dập trở về, lão Tống vừa thấy anh, ngược lại hơibất ngờ: “Thư Dập, sao cậu lại ở đây?”

Thư Dập tỉnh bơ, tiện tay vỗ bụng lão Tống: “Anh ở khách sạn này? Mau lên phòng mặc quần áo đi, coi chừng chốc nữa cảm lạnh mất.”

Trên bụng Lão Tống đều là nước, đứng ở đại sảnh có điều hòa lâunhư vậy, quả thực cũng cảm thấy lạnh, anh ta nhếch miệng cười: “Vậy tôi lên mặc quần áo đã, bác gái, buổi tối cháumời bác ăn cơm! Mọi người cùng đi nha! Phồn Tinh, lát nữa tôigọi điện cho cô nhé!”

Thư Dập nói: “Thang máy mở rồi kìa, maulên phòng đi. Quá bất lịch sự, dám để lộ ngựcvới con gái.”

Lão Tống cảm thấy Thư Dập nói rất có lý, đúng vậy, Phồn Tinh là một người tinh tế, vả lại còn có cha mẹ vợ tương lai ở đây nữa! Nhìn một vòng người, hoặc đứng hoặc ngồi, nữ có nam có có trẻ em, chắc đều là người nhà của Phồn Tinh, mình khoác khăn tắm ướt đẫm đứng ở đây, không phải là quá không lễ phép sao.

Tới thang máy, lão Tống liền le lưỡi một cáirồi vội vàng chui vào.

Thư Dập vài ba câu đãđuổi được lão Tống, sau đó hỏi Phồn Tinh: “Đi phòng họp?”

Phồn Tinh cảm thấy vừa rồi mẹ ruột đã trờixui đất khiến mắng lão Tống, trống đánh lần thứ nhất thì khí thế phấn chấn, lần thứ hai thì suy, đến lần thứ ba thì đã kiệt, phỏng đoán sức chiến đấu của bà đã phóng thích gần hết,tình huống bết bát nhấtcũng ứng phó được, còn sợ gì nữa chứ.

Vừa vào phòng họp, Phồn Tinh rõ ràng thảlỏng rất nhiều, phòng họp là sân nhà cô đấy, cô quyết định phải đem lần này trở thành một trận đặc biệt khó trị phối hợp, tình cảnh họp nào mà cô chưa thấy qua. Lúc chống đỡ đám nam kỹ thuật, nhiều lần khiến côtưởng rằng họ muốn đánh hội đồng, kết quả là ồn ào một trận, từngngười xông lên vẽ, viết công thức, cố gắng thuyết phục đối phương.

Nhưng cô tuyệt đối không nghĩ tới, Thư Dập vừa lên tới phòngliền nói với mọi người: “Chào mọi người, mọi người đều là trưởng bối của Phồn Tinh, cháu xintự giới thiệu mình một chút, cháu tên là Thư Dập, bạn trai mới của Phồn Tinh ạ.”

Mẹ Phồn Tinh kinh ngạc đến ngây người, Phồn Tinh cũng không kém. Cuối cùng vẫn là dì Cung hỏi: “Cậu là bạn trai mới của Phồn Tinh, vậy… Cậu Tống tổng ban nãy thì sao?”

Thư Dập nói: “À, lão Tống anh ta muốn theo đuổi Phồn Tinh, không có cháu ở đây, cố gắng của anh ta vẫn uổng phí ạ?”

Rốt cuộc mẹ Phồn Tinh cũng phản ứng kịp: “Nhưng cậu ta học Berkeley!”

Thư Dập hời hợt nói: “Cháu học Princeton.Bác gái, Princeton cũng không kém đâu.”

Mẹ Phồn Tinh suy nghĩ một chút, đúng làPrinceton cũng rất nổi tiếng. Huống chi cái cậu này, lớn lên còn đẹp trai hơn cái cậu Tống tổng vừa rồi.

Chỉ có Phồn Tinh lặng lẽ ở trong lòng nhổ nước bọt: Nhưng anhbỏ học, cũng chưa tốt nghiệp.

Thư Dập nói: “Lão Tống là một người tốt, nhưng anh ta ngáy khi ngủ. Bác gái, Phồn Tinh ngủ không sâu, có chút tiếng động là cô ấy tỉnh rồi, nếu chồng tương lai ngáy ngủ, cô ấy ngủ có ngon không ạ? Cơ thể là tiền vốn làm cách mạng, nếu cô ấy ngủ không ngon, cơ thể sẽkhông tốt, trên căn bản mà nói, điều này không được rồi.”

Mẹ Phồn Tinh bất tri bất giác gật đầu.

Phồn Tinh như sét đánh ngang tai, nghĩ thầm nếu như Cố Hân Nhiên ở chỗ náo nhiệt này, nhất định Cố Hân Nhiên sẽ kéo cô nháy mắt ra hiệu: “Sao sếpbiết lão Tống ngáy ngủ, có phải hai người bọn họ ngủ với nhau rồi không?!”
Phồn Tinh cũng không biết chuyện gì xảy ra, cuối cùng liền biến thành CEO trò chuyện vui vẻ với mọi người. Mẹ Phồn Tinh cùng CEO nói chuyện về phong cảnh nước Mỹ, mẹ Phồn Tinh chỉ tiếckhông gặp sớm nghe đề xuất, quyết định sang năm nhất định phải tự tham quan phía tây nước Mỹ. Cha ruột Phồn Tinh cùng CEO thảo luận về việc câu cá ra sao, hai người thảo luận liên tục từ cá sông phải dùng mồi gì cho đến đi Alaska phải câu cá hồi như thế nào. Ngay cả dì Cung và chú Cổ CEO cũng chú ý đến, chú Cổ không khéo nói chuyện cũng nồng nhiệt thảo luận với anhvề cách làm món gà xào cay ngon. Thần kỳ nhất là đứa cháu trai trong xe đẩy trẻ contỉnh ngủ, không đợi dì Cung gọi cục cưng bế dậy đã nhìn qua CEO cười toét miệng.

Tất cả đều vui vẻ, trừ Phồn Tinh.

Mẹ Phồn Tinh cầm tayThư Dập, nói: “Phồn Tinh của bác giao cho cháu đấy, tính tình con bé không tốt, từ nhỏ đãbị làm hư rồi, cháu nênkhoan dung nó nhiều chút…”

Cha Phồn Tinh đứng một bên gật đầu liên tục.

Phồn Tinh khẩn trương: “Không phải… Mẹ… Việc ấy…”

Thư Dập tỉnh bơ kéo tay cô: “Cảm ơn bác!”

Cha Phồn Tinh thì nói: “Buổi tối cùng nhau ăn cơm đi cháu, chúng ta uống hai chén nào!”

Phồn Tinh vội vàng ngăn trở: “Không, cha, việc ấy… Buổi tối con… Con còn có việc! Sếptìm con có việc!”

Phồn Tinh nhìn Thư Dập như cầu cứu, Thư Dập điềm nhiên như không gật đầu: “Đúng ạ, buổi tối sếp của Phồn Tinh muốn họp với cô ấy.”

Mẹ Phồn Tinh nói: “Mới sang năm mới mà còn họp sao?”

Phồn Tinh đành phải tiếp tục nói dối: “Không phải công ty của con đang tiến ra thị trường ở Mỹ ư? Người Mỹ không có Tết đâu ạ.”

Mẹ Phồn Tinh chấp nhận lời giải thích này, cũng không khỏi bực bội: “Ông chủ của các con cũng quá không ra gì rồi, cậu ta làm việc điên cuồng còn lôi kéo con mới sang năm mới đã tăng ca! Chẳng trách không kiếm được bạn gái! Đáng đời cậu ta độc thân!”

Phồn Tinh biết bàtưởng lão Tống là ông chủ nên lên án, nhưng Thư Dập ở đây nênđành phải giả vờ không nghe thấy, nói: “Mẹ, con phải về rồi! Lát nữaông chủ muốn tìm con.”

Thư Dập vẫn đangkhách khí nói lời tạm biệt với mọi người, mẹ Phồn Tinh nhân cơ hội kéo Phồn Tinh qua một bên, dặn dò cô: “Tiểu Thư so với Chí Viễn đẹp trai hơn, cũng cư xử khéo léo hơn, phải nắm chắc cho tốt đấy!”

Phồn Tinh dở khóc dở cười: “Mẹ, không phải đâu, cái này… Thật ra con và anh ấy…”

Mẹ Phồn Tinh thần bí cười: “Thật ra con còn chưa nghĩ kỹ có đúng không? Cái gì mẹ cũngđều nhìn ra!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro