Chương 1: Sự tỏ tình bất đắc dĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn tên là Duy... là hotboy trường tôi học lớp 11a9.

Hắn quả là may mắn... sinh ra trên đời đã có mọi thứ. Gia đình giàu có thuộc vào loại nhất nhì thành phố, tư chất thông minh cộng thêm vẻ ngoài đẹp trai, nam tính lại biết ăn chơi, sành điệu... vì thế hắn đâm ra kêu ngạo... mặt hếch lên trời, thay bồ cứ như thay áo và không coi ai ra gì... vậy mà không hiểu sao tất cả con gái trong trường tôi điều thần tượng hắn... dại trai quá đi mất....

- An, hôm nay bà phải đi với tôi....

Nhỏ Oanh, con bạn nổi tiếng với biệt danh công chúa, lúc lắc tay tôi.

- Đi đâu?

Tôi tò mò hỏi.

-Ô hay, thì đi đâu nữa... chẳng phải hôm qua đã bàn với nhau rồi sao đi tỏ tình với Duy...

- Hả?

Tôi ngã người ra sau... ờ thì hôm qua nó có đề nghị tới nhưng mà tôi không để tâm lắm... nào ngờ hôm nay nó làm thật...

- Thôi đi bà... con gái ai lại làm vậy...ngại chết đi được...

Tôi thủ thỉ...

- Vớ vẩn... thế kỉ bao nhiêu rồi mà bày đặt ngại... hơn nữa tôi tỏ tình chứ có phải bà tỏ tình đâu mà sợ...

Thế rồi nó kéo tôi xếch xệch qua lớp 11a9... kể cx quái, Oanh thuộc dạng xinh như búp bê... gương mặt tròn trĩnh môi đỏ, má hồng, lông mi dài, mũi cao như tây... nó lại ăn mặc rất sành điệu nên lắm cậu tán tỉnh...vậy mà không hiểu sao nó lại chạy theo Duy... 1 đứa chỉ biết có bản thân và coi bọn con gái chỉ là trò đùa.

- Hic... đông quá bà ơi... mấy đứa con gái lớp khác cứ lởn vởn quanh đây thì làm sao mà tỏ tình được.

Tôi gắt " Cái con nhỏ này chỉ được cái hữu dụng vô mưu lúc nào cx hành động trước suy nghĩ sau"

-Uh... vậy làm sao bây giờ... hay bà gửi thư giùm tôi đi... tự dưng tôi run , chóng mặt, đau đầu quá bà ạk...

Oanh nhăn mặt.

-Đồ điên

Tôi trố mắt nhìn nó...

-Tôi có phải là fan phiếc gì của hắn đâu mà đưa cho hắn cái thứ này?

- Bà giúp tôi đi...xong xuôi tôi mời bà chàu kem...Ok.

Oanh dúi lá thư vào tay tôi với vẻ hi vọng... tôi không quan tâm lắm vì mải ngó nghiêng trong lớp... thực ra tôi sang đây cx là có lí do riêng đó là để nhìn thấy Đăng....

Đăng là cậu bạn dễ thương mà tôi để ý đầu năm lớp 10... kì đó đi học về, xe đạp tôi bị chệch xích chính Đăng đã sửa nó giúp tôi... chà, đó là 1 kỉ niệm mãi mãi tôi không bao giờ quên được...sau này mỗi khi thấy cậu ấy trên sân trường là tim tôi lại đập lỗi nhịp ... có vẻ cậu ấy không để ý đến tôi thì phải...buồn thật.

-Tránh ra giùm....

Một giọng nói hách dịch vang lên... tôi liếc xéo qua...thì ôi đó là Duy, hotboy ( mà theo định nghĩa của tôi là sành điệu ăn chơi nhà giàu đẹp trai bất tài và vô dụng...hắn đang lờm qua tôi thấy rõ...

- Cầm lấy cái thư này giùm...

Tui dúi thư vào tay hắn...chán thiệt chẳng có Đăng ở đây...

- Của cô hả ?

Thằng điên đó tiếp tục hỏi...

- Không...

Tôi trợn mắt...( tôi ngu hay sao mà viết thư cho hắn chứ).

- Con nhỏ bạn tôi

Tôi đưa tay chỉ...ủa , nó đâu rồi...con Oanh mắc dịch..quơ quýnh một hồi, ngại quá tôi phải bỏ về làm đám con gái thì nhìn tôi còn thầm thì bàn tán , to nhỏ.

Vừa về lớp, thấy cái mặt của nó là tôi hét.

- Bà đang chơi cái trò gì vậy hả?

Nó thì cười xuề xòa, vẻ mặt như biết lỗi..

- Thôi tha cho em đi mà chị An...tự dưng thấy cậu ấy tôi run quá, ba chân bốn cẳng chạy về, thế bà đưa thư cho tôi chưa?

- Đưa rồi.

Tôi gắt:

- Bà làm tôi một cục xấu hổ, mấy đứa con gái cứ chỉ trỏ, tôi nói cho mà biết nếu như ngày mai cả trường điều ầm lên là tôi đang theo đuổi Duy thì bà chết với tôi....

- Yên tâm, yên tâm.

Nhỏ Oanh cười lí lắc.

-Tôi ghi rõ tên tôi trong đó rồi... tí nữa ăn kem nha Ok!

-Ok, tất nhiên là phải ăn rồi...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Giờ ra chơi, tôi đang nghe nhạc bài Boy With Love của BTS thì bỗng nhiên mấy đứa con gái cứ thay phiên nhau đập vào lưng tôi...

- Gì vậy mấy bà?.. để cho tôi yên đi.

Tôi nhăn mặt..bỗng con Ngân giật cái tai nghe của tôi ra và nói với vẻ sửng sốt.

- Thật không thể nào tin được... Duy tìm bà...

- Duy nào ?

Tôi ngơ ngác.

-Duy ghẻ 11a9 hả?

-Ghẻ đâu mà ghẻ... nhìn ra ngoài mà coi.

Con Loan trợn mắt...

Ngó ra ngoài thì da là Duy lớp 11a9 hắn đang gờm gờm nhìn tôi với cái mặt hếch lên trời...thấy mà ghétttttt.....

- Có chuyện gì không?

Tôi hỏi hắn.

- Lá thư mùi mẫn ghê...Oanh nhỉ?

Hắn nhếch mép cười , tôi ghét kiểu cười đó kinh khủng giống như ra vẻ ta đây coi thường người khác quá đáng .

- Hay ho thiệt, thư mùi mẫn hay không làm sao tôi biết được, mà tôi không phải tên Oanh...Oanh là tên con nhỏ bạn thân của tôi....

Tôi trợn mắt nhìn hắn ...lạy chúa , hắn nghĩ tôi là Oanh, vậy ra hắn gán ghép cho tôi là ái mộ hắn à.. buồn ọe quá đi mất.

- Vậy chứ cô tên gì?

Hắn hỏi mà không thèm đổi giọng ...

-Vô duyên, tôi tên gì sao phải nói ra cho cậu biết...

Tức mình tôi quay lưng toan bỏ đi nhưng chưa kịp đi được nữa bước thì hắn đã nắm lấy tay tôi lôi lại..

- Thả tay tôi ra ,định đóng phim Hàn Quốc đấy àk?

Tôi gầm ghè, hắn vẫn không chịu buông tay tôi ra chẳng lẽ hắn muốn tôi quát vào mặt hắn hay sao?

-An à chuyện gì vậy?

Đó là Oanh nó đang ngờ ngợ nhìn tôi rồi nhìn sang Duy...

-Hóa ra tên cô là An à, tên đẹp lắm hay sao mà giấu vậy?

Hắn nhe răng cười.

-Đẹp hay xấu thì kệ tui, liên quan gì đêan cậu ?

Tôi quác mắt nhìn hắn....

Ở hai dãy hành lang lúc này 2 tầng lớp khối 10 và khối 12 cùng với các lớp khối 11 đang đổ dồn ra coi.. họ thì thầm bàn tán to nhỏ với nhau, mấy đứa con gái thì ném cho tôi những ánh mắt nhìn không mấy thiện cảm...

Trời ạk...sao tôi phải chịu đựng tất cả những điều này cơ chứ...kéo Oanh lại gần tôi nói.

- Đây mới là chủ nhân thật sự của lá thư này, không phải tôi nghe chưa mình?..thả tay tôi ra được rồi đó, sao hay là máu dê nổi dậy không kiềm chế được....

Nói đến đây Duy mới chịu buông tay tôi ra... nhưng trái với vẻ mặt chờ đợi của Oanh...cậu ta bỏ đi chẳng thèm liếc qua nhìn nhỏ dù chỉ là một cái điều đó làm nó cực kì thất vọng.

Thế nhưng còn chưa đủ vào lớp Oanh còn tiếp tục chì triết tôi:

- Bà làm gì vậy, tôi mới là người viết bức thư đó mà...nhưng tại sao Duy lại qua đây tìm bà lại còn nắm tay nắm chân nhau nữa chứ.

- Hay ho nhỉ? giờ là đến lúc ba đổ lỗi cho tôi đấy à..tôi có biết gì đâu nào tự dưng thằng điên đó qua đây tìm và còn tưởng tui là bà nữa chứ.

Tôi lấy từ trong cặp ra cuốn vở môn Toán và tức muốn xịt khói.

-Thế khi đưa bà nói gì với cậu ấy?..

Oanh vẫn không chịu tha cho tôi...

-Nói gì mà nói, dúi thư vào tay cậu ta và bảo là con bạn tui gửi...

Tôi trả lời một cách mệt mỏi...

Thấy thế cái Hoa quay xuống trêu trọc:

- Trời!.. có phải vì thế mà Duy ấn tượng với bà không nhỉ? chà bà cứ như là lọ lem trong truyện cổ tích ấy...

Ngân thì săm soi hỏi tiếp.

-Sao bây giờ tôi mới nhận ra bà dễ thương nhỉ? mắt hai mí, mũi cao, ngươi cx chẳng cao cho lắm...nhưng mà trừ mắt hơi nhỏ nhưng được cái xinh trắng trẻo cx không đến nổi nào....

Từng câu, từng chữ, nó nói làm tôi căm kinh khủng...bên cạnh tôi Oanh cx chẳng vui vẻ gì, nó bặm môi, trợn mắt nguýt tôi thấy rõ...

- Này, chị nói cho em biết nhé Oanh : Giữa chị và thằng Duy điên đó không hề có liên quan gì... Quay Lênnnn

Cả lớp quay lại nhìn tôi đăm đăm, còn mặt tôi đỏ lên vì giận và mắt thì long lên sòng sọc chắc bộ dạng tôi khi đó dữ quá nên cái Ngân lí nhí:

-Thôi mà, đùa chút thôi cho vui, bà đừng có giận.

Rồi hai đứa cả Hoa và Ngân quay lên, chẳng nói thêm một lời nào cả....

_________________________________________

Giờ ra về, nhỏ Oanh chẳng nói thêm một lời nào với tôi, nó lẳng lặng dắt xe ra trước vẻ mặt lạnh lùng và vô cảm...tôi cx mệt mỏi vì nó lắm rồi, nó giận thì kệ nó,việc gì tôi phải hạ mình kia chứ, mà lắm lúc tôi tự hỏi nó còn là bạn thân của mình không vậy?... Nếu là bạn thân thì tại sao nó lại không tin tôi , lại quay lưng với tôi chỉ vì 1 thằng con trai không ra gì đâu...buồn chết đi được...

Đang nghĩ vẫn vơ thì bỗng nhiên tôi thấy Đăng cậu ấy đang dắt một con chó ở quán gần trường đi ra...trong cậu ấy có vẻ xanh thì phải? bị ốm à?...

-Á...aaaaa

Tôi thét lên cả chiếc xe đổ ập xuống đường nguyên nhan là do hai thằng con trai đi xe Dylan mắt mũi để đâu đánh võng lạn lách thê nào mà quệt phảu tôi....

Cố gắng thu dọn đống sách vỡ, tôi dựng xe đứng lên, mình mẩy tôi lúc này thật ê mềm.... hichic hôm nay tôi phải bị bị sao quả tạ chiếu gì á? mà xuôi quá trời gặp toàn những chuyện điên khùng vì đâu....

-Có sao không?.

Một giọng nói vang lên

-Không...

Tôi mím môi, chợt quay phắt dậy tôi đau đớn nhận ra tên cầm đầu là Duy ...hắn vừa nói vừa cười trong lưu manh kinh khủng.

-Sướng lắm hay sao mà cười?

- Ờ thì sướng...

Hắn vẫn ngang nhiên trêu trọc tôi.

-Thế thì tôi nói nghe à nghe...về rán sắm  lại cái bằng lái mà đi kẻo có ngày bị chà xuống đường đó...

Giọng nói run lên vì giận...thu dọn đóng sách vở tôi liền leo lên xe thật nhanh và đạp về nhà...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#0412