Chương 2: Phải là Osin cho hắn hay sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TỐI:

-Đâu rồi? Đâu rồi nhỉ?...

Tôi lục lọi đóng sách vở trong cặp nhu điên vì cuốn sổ có hình chú heo BOO dễ thương của tôi đâu rồi sao tôi không thấy dậy nè?... trời ơi trong đó ghi những dòng tâm sự của mình về Đăng mà ...tôi không thể mắt nó được...không thể được và thế là tôi luống cuống tìm tứ ta tứ tung như điên như dại...kể cả trong đóng sách trên kệ bàn nữa...nhưng chẳng thấy tâm hơi nó đâu cả.

-Thôi đúng rồi khi chiều vấp ngã phải một thần âm,không biết cuốn sách có bị rơi ra không nhỉ?

Tôi lo lắng nghĩ thầm và thế là ba chẳng bốn cẳng tôi dắt xe đạp ra và phóng đi tìm...

Tôi lái xe chầm chậm trên con đường dài với một hy vọng mong manh tìm được cuôn sách dù biết chắc là rất khó khăn vẻ mặt tôi thất vọng thê thảm...tôi như muốn khóc, nhưng nước mắt ứa ra lại chảy ngược vào trong tạo thành một thứ gì đó nghèn nghẹn, đắng đắng ở cổ..nó làm tôi muốn nghẹt thở.

Thất thỉu, tôi chạy về nhà hẳn..giờ đây tôi chỉ có một ước muốn duy nhất đó là biến mất hẳn luôn cho rồi hoặc là nếu có rơi hãy rơi vào tay của một nguiuwf xa lạ...như người nước ngoài mù tiếng việt chẳng hạn...

Toiis hôm đó, tôi không tài nào ngủ được ,đầu cứ ong ong nghĩ về cuốn sổ nó cứ ám tôi... từng chữ, từng câu ,từng dòng, từng đoạn ...và tôi thầm nghĩ: nhưng kinh khủng quá tôi chẳng dám nghĩ tiếp.

-Mắt bà sao thế ? Mất ngủ à?

Nhỏ Hoa quay xuống nhìn chầm chầm vào mắt tôi miệng không liền nào nín cười được.

-Vui lắm à? Ờ thì mất ngủ.

Tui gịc mặt xuống bàn, mắt như muốn nhíu lại...

Nhỏ Oanh vẫn chẳng chịu nói câu nào...Oanh đang say sưa đọc cuốn truyện tranh mới mua của mình...

- Này, này...

Tự dưng có ai đó lay vai tôi..

- Gì vậy? Yên chút cx không được nữa à?

Tui ngạc nhiên liền dụi dụi mắt...

- Duy sang tìm mày.

Bà Bích hét to, tí tởn.

Nghe đến đó Oanh đứng lên và bỏ đi ra ngoài...còn tôi, tôi chẳng thèm quan tâm, gục mặt xuống ngủ tiếp.

- Này, dạy cho trả quyển tập.

Lần này là giọng con trai.

-Tập, tập nào?

Tôi ngước mặt lên đó là Duy, hắn đang nở một nụ cười cực kì nham hiểm...

Tôi ngơ ngác ...tôi và hắn đâu có quan hệ gì đâu mà cho hắn mượn tập chứ nhỉ...hay là sổ....

-Á...

Tôi hét lên đỏ tía tai,...cái hét của tôi làm hắn hơi hoang mang nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nói bằng giọng gian tà:

-Sổ heo BOO ấy mà, ra phòng ăn của trường nói chuyện nhé.

Rồi hắn quay lưng bỏ đi...tôi mặc tôi trong tiếng gọi thất thanh.

-Ê này!!! Này !!!

Tôi và hắn ngồi ở một cái bàn gần ở góc phòng khá là kín đáo nhưng đúng là hotboy đi đến đâu thì trăm ngàn con mắt đổ dồn đến đó.

-Uống gì?

Hắn hỏi như ra lệnh.

-Cái gì cx được ...

Tôi nói với một cách sốt ruột...thế là hắn gọi trà sữa.

••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••

Tôi ngồi ngậm ống hút im lặng chờ đợi mồ hôi thì túa ra còn hắn thì vẫn điềm nhiên gõ tay lên bàn, chợt:

-Cô thích thằng Đăng lớp tôi à?

SẶC...

Tôi phun cả nước và trân trâu ra văn bung tóe ... chắc là bất lịch sự lắm vì hắn nhăn mặt mà...

-À không có.

Tôi lấy tay chùi miệng mình.

-Nói dối, cô đang đỏ mặt kìa...

-Đỏ, đỏ sao, có hả.

Tôi đưa tay sờ mặt... trời ơi đúng là nóng chết đi được còn hắn thì nghêu ngao.

-Mình để ý Đăng từ lâu rồi... nhưng chắc là Đăng không biết mình đâu nhỉ? Kì lạ lắm cơ từ hôm đó đêm nài mình cx mơ về khuôn mặt dễ thương và nụ cười tươi rối của cậu ấy ...

-THÔI ĐIIII....

Tôi hét lên và đưa tay bịt miệng cậu ta lại...tôi không muốn nghe thêm một lời nào nữa vì quá ngượng ... nhưng tôi đã hét quá to thì phải, mọi người xung quanh ai cx quay lại nhìn tôi bằng một cách tò mò, điều đó làm tôi sợ... vậy là tôi hạ giọng xuống nhỏ nhẹ.

-Bạn Duy đẹp trai, dễ thương...xét thấy tôi và cậu không thù không oán vậy thì tại sao cậu lại không trả lại cuốn sổ cho tôi nhỉ, tôi sẽ biết cậu lắm luôn á nếu cậu làm như vậy...

Vừa nói tôi vừa nhìn sâu vào mắt của hắn... người ta nói con mắt là một ngôn ngữ giao tiếp có sức mạnh to lớn... tôi tin bằng ánh mắt này tôi sẽ khơi lại đốm sáng lương tâm đã bị tắt lụi trong sâu thẳm con người hắn.

-Mắt đã nhỏ rồi mà còn đi nhìn người khác...

Hắn gắt... câu nói của hắn làm tôi muốn điên người.

-Này muốn hạ gục tình yêu của tôi bằng một ánh mắt giết người của cô à.

-Gì cơ chứ " Có điên tôi cx không cua cậu đâu, vì người tôi thích là Đăng mà, hiện giờ là tôi chỉ có một ước ao duy nhất là nắm đầu cậu và dận xuống cống, tự tin một cách quá đáng, nhưng đây không phải là lúc..điều tôi cần làm là cư xử một cách mềm mỏng, thật mềm mỏng, để láy lại được quyển sổ"
- Duy à, Duy ơi hãy trả lại cuốn sổ cho An đi mà, làm ơn giùm đi mà.

Tôi van xin năng nỉ mãi mà chẳng được .

-Tôi cx chưa bị điên, mấy khi nắm được điểm yếu của cô, ngu gì mà trả lại ?..

-Thế cậu định làm gì ?.

Tôi cố nén giận, nói bằng giọng ôn hòa.

-À...?

Hắn cười...ánh mắt ánh lên tinh quái.

-Để coi: Đưa nó cho Đăng à...không ...dán nó ở bảng tin trường cho nhộn nhịp nhỉ hay là photo thành nhiều bản nhỏ và rải khắp trường...chà, chẳng biết chọn cái nào nữa...

Vừa nói hắn vừa ngắm nhìn vào khuôn mặt của yooi...nó giống như một ngọn lửa chực phun nham thạch bất cứ lúc nào.

-Đừng làm như vậy, tôi xin cậu...

-Xin mà nghiến răng trèo trẹo như thế à ?

Hắn vẫn tiếp tục trêu chọc...rồi búng tay cái tách, hắn nói.

-Thôi được rồi....nể tình cái mặt ngô nghê của cô,... Tuy tôi chẳng trả lại sổ nhưng tôi sẽ không tiết lộ nội dung lâm li bi đát của nó, tất nhiên với một điều kiện.

-Điều kiện?

Tôi trố mắt nhìn hắn ngạc nhiên.

-Đại khái là cô phải làm theo mọi lời sai bảo của tôi, Ok.

Tôi cười nhạt.

- OK cái con khỉ... khi không cậu bắt tôi làm osin cho cậu à?

-Cô không thích?... vậy thì thôi, tôi cx chẳng ép, ...dể ngày mai tôi lăn xê cô thành người nổi tiếng vậy.

Rồi hắn đứng lên, dợm bước bỏ đi.

-Khoan đã, ngồi xuống đi..

Cuối cùng tôi phải nói bằng giọng chịu thua.

-Sự thật thì ai không muốn nổi tiếng chứ,... nhưng tôi cá là không ai muốn nổi tiếng bằng hoàn cảnh và điều kịn này dưới tay của một bầu xô dỏm như thế này...

-Cô nói ai đấy

- Không có

Tôi bèn chòm người tới trước, gằn giọng.

-Được, tôi đồng ý! nhưng nói cho biết trước tôi sẽ không làm những cái việc đại loại như nắm tay,nắm chân hôn và đặc biệt là việc cấm trẻ em dưới 18 tuổi.

Hắn nhìn tôi chớp chớp mắt và bật cười thật to khiến mọi người trong phòng phải quay lại chú ý.... rồi hắn ngắm nghía tôi một lát noi bằng giọng chảnh chọe.

- Cô cx trắng trẻo xinh ấy nhỉ?.

Hic...tôi trắng nên rất thích ai khen mình như vậy đó là điểm yếu duy nhất của tôi đáng tự hào ...nhưng sao giọng chả hắn nghe đểu thế nào ấy nhỉ.

-Trắng đến nổi nhìn cô tôi có cảm tưởng như người chêt trôi 3 ngày mới được vớt lên vậy... mà có lẽ thằng nào yêu cô chắc cx phải mê phim kinh dị lắm nhỉ?.

- Cậu...

Tôi cứng lưỡi chẳng nói được câu nào vì quá shock...còn hắn thì nhe răng cười với tôi một cái và đứng lên nhảy qua bàn đám bạn hắn.

Những ngày sau đó là một chuỗi ngày ác mộng của tôi, hễ gặp nhau ngoài cổng trường là hắn sai tôi bưng bê sách cặp vào lớp cho hắn...nào tôi có sung sướng gì đâu khi làm việc đó kia chứ...bao nhiêu cặp mắt lớp hắn đổ dồn vào tôi..trong đó cả Đăng, vậy mà tôi vẫn phải làm, điên thật....

Thế là tôi trả thù hắn bằng cách tìm chỗ nào vắng vẻ xé vài trang giấy đôi trắng của hắn có thể làm giấy nháp, giấy kiểm tra 15 phút chẳng hạn, mà chắc một thằng lười học như hắn không để ý đâu nhỉ, chưa hết tôi còn vứt cặp hắn xuống đất và dẫm lên vài cái cho bỏ ghét...cố ý giả vờ làm rớt.

-Này cô đang làm gì đó?.

Cái giọng chanh chua của hắn vang lên làm tôi thót cả tim... hắn đang nhíu mày nhìn tôi...nhìn cặp hắn tôi giả vờ sợ sệt cúi xuống nhặt lên phủi phủi, mắt tròn xoe ngây thơ không có tội...trong bụng cười thầm vô ý thức lâu lắm, lâu lắm rồi mới được hả giận như vầy.

- Cô chơi tôi đấy à?.

-Đâu có!

-Đừng có giả vờ ngây thơ vô tội với tôi, tôi biết cô đang chơi xấu tôi mà.

Chợt hắn tiến lại gần phía tôi...đó là dấu hiệu của sự nguy hiểm..tôi có thể nhận ra điều đó vì tôi xem khá là nhiều phìm Hàn tình cảm...thế là tui lùi ra sau, cầm cặp chuẩn bị...phan hắn khi cần thiết....

-Ngày mai làm cơm cho tôi ăn nhé....

Hắn đút hai tay vào túi quần, đề nghị...

-Làm cơm cho cậu á...?

Tôi há hốc miệng ngạc nhiên.

-Chứ sao nữa, mấy đứa con gái khác vẫn làm như vậy đôi với tôi đấy thôi.

Hắn bắt đầu cáu gắt lên.

-Vậy thì mà đi ăn của mấy người đó đi..

-Không ? tôi không thích.

Hắn gằn giọng.

-Này cậu nghĩ là tôi rãnh lắm à,...cơm cho tôi ăn tôi còn chưa làm nữa mà làm cho cậu...đầu óc cậu có vấn đề a? chất xám không có để suy nghĩ sao.

-TÔI KHÔNG BIẾT TÔI KHÔNG QUAN TÂM, TÔI MUỐN NGÀY MAI PHẢI CÓ CƠM CHO TÔI!.

Hắn hét lên và giật cái cặp lại và vào lớp.

-Chà! Muốn ăn cơm chị làm à, được thôi chị sẽ làm cho cưng một món cơm khó quên suốt đời này trong lòng cậu kakaka

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tôi đã phải thức rất sớm để làm cơm cho hắn , mất 1 tiếng để làm đúng 6 h sáng tôi đã chạy ù thật nhanh đến lớp, tôi nói một cách hia hửng khi cầm hợp cơm làm cho hắn...khỏi nói, cơm nhìn rất đẹp mắt nhưng thực ra tôi đã cố ý cho thật nhiều muối, tiêu và ớt vào..bảo đảm hắn ăn một lần sẽ khiếp đến già không bao giờ dám kêu tôi làm lần thứ 2 nữa.

-Hạnh phúc nhỉ đem cơm cho Duy mà.

Cái giọng chanh chua của Oanh vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi...

Dạo này nhỏ Oanh thay đổi đến chóng mặt, xin cô chuyển chổ ngồi, không thèm nói chuyện với tôi 1 lời nào, đã thế còn nói xấu tôi với người khác, uổng công tôi làm bạn thân 5 năm trời.

-Tôi không hiểu bà luôn An à, bà bảo bà ghét kiểu con trai như Duy vậy mà cuối cùng cx bị cậu ấy chinh phục, tồi lại biến mình thành osin cho cậu ấy...bà không biêt rằng cả trường này đang nhìn bà thế nào đâu nhỉ.

Khiếp cái lưỡi của nó như có gai vậy, vừa nói còn phụ họa thêm liếc, háy , nguýt, lờm..thôi thì đủ cả.

-Thế à? Tôi không biết là cả trường đang nhìn toii như thế nào tôi chỉ biết là có một người đang mong đứng ở vị trí của tôi mà không được đấy...

Rồi tôi bỏ đi về phía canteen...tốt thôi, tôi cx chẳng cần một người bạn thân nhỏ nhẹn hẹp hồi như nó.

_________________________________________

-Mặt cô sao bí xị vậy? ăn nhằm cái gì không tiêu hóa được à ?.

Hắn chăm chăm nhìn vào mặt tôi, tôi chẳng nói gì cả...hắn liền cướp hộp cơm trên tay tôi đi.

- Chà trông ngon nhỉ.

Hắn khẻ cười :

Tôi cố nở một nụ cười động viên khích lệ hắn dùng bữa.

- Đăng à, Đăng.

Hắn gọi to làm tôi giật nảy cả người....

Đăng tiến lại gần bàn tôi..." Trong cậu ấy thật dễ thương ".

- Sao ? có chuyện gì hả ?.

- Ngồi xuống đi, tôi có chuyện muốn nhờ ông.

Hắn kéo cáu ghế ra cho Đăng ngồi xuống...còn tôi thì cúi gặm mặt xuống mặt đất, mặt đỏ như trái cà chua chín.

- Đây là bạn gái mới của ông hả?.

Đăng nhìn tôi rồi nhìn sang hỏi Duy .

-Ừk, bạn gái mới...

Hắn nhếch môi cười khi nhìn thấy cáu bản mặt tôi xụ xuống " Tôi muốn tán hắn cho một cái quá "... chợt hắn đẩy hộp cơm qua Đăng.

- Bồ tôi làm đó, ông ăn thử một miếng xem có ngon không.

Tôi há miệng đứng chết trân và đầu cứ lúc lắc liên tục nhưng hắn không để ý nhưng may mắn là cậu ấy từ chối...!

- Không tôi không ăn đâu, bồ ông làm cho ông mà...thế ông gọi tôi có chuyện gì không vậy?.

Lúc ấy Duy đang thích thú nhìn ngắm khuôn mặt của tôi. Nghe Đăng nói vậy hắn liền cười nhạt.

- Tôi định nhờ ông làm hộ cái bài tập mà ông Hoàng cho ra nhóm mình ấy mà...bọn con gái cứ bắt tôi đưa cho làm nhưng tôi không thích.

- OK! được thôi để đó tôi làm cho.

Đăng cười vui vẻ trả lời và đứng lên cậu ta quay sang tôi cười.

- Chào An nhé " Trời nụ cười ấy đẹp đến nổi phải làm tim tôi ngừng đập mấy giây..."

- Vâng ạ !.

Tôi gật đầu mãi cho đến khi cậu ấy khuất dần, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Còn hắn thì xòng xọc cái thìa vào hộp cơm.

- Không biết cô bỏ cái gì vào trong cơm mà không dám cho thằng Đăng ăn nhỉ?.

Tôi quay mặt lơ ngơ...trong lòng thì trào nên một nỗi uất hận khó tả. Trời ạ tốn bao nhiêu là công chuẩn bị, mất tôi bao nhiêu là nuối và ớt của gia đình vậy mà giờ đây...hic chán quá, tôi lôi chiếc MP3 ra mở bài nấm lùn di động..đó là cách duy nhất giúp tôi đỡ căng thẳng khi ngồi đối diện với một thằng âm như thế này.

Chợt hắn đưa tay giựt lấy cái máy của tôi...cậu ta nhăn mặt.

- Khi nói chuyện với tôi thì đừng có nghe nhạc rõ chưa.

- Cậu oai nhỉ?.

Tôi trề môi.

- Vô duyên thúi...cậu là gì của tôi? mẹ tôi, bố tôi, vú em tôi à?.

- Ăn nói cho cẩn thận đi.

Hắn đưa mặt lên đe dọa.

- Cô mà ăn nói với tôi bằng cái giọng này một lần nữa thì cẩn thận...tôi cho sang Châu Phi định cư bây giờ.

Rồi săm soi cái máy, hắn nhăn mũi.

- Thời đại bao nhiêu rồi mà còn xài cái máy này...lúa không thể chịu nổi, ủa mà cô nghe nấm lùn di động à? Sao cô không nghe xác chết trôi di động? hợp với cô hơn đấy.

Tôi còn biết nói gì hơn nữa chứ bằng cách nhìn hắn bằng đôi mắt căm hận...thực ra tôi và hắn không quen không biết không thù không oán vậy mắc mới gì hắn hành hạ tôi, hắn định giết mòn giết dần tôi từ ngày này qua ngày khác chắc??????

- Sao thế? mới trêu một chút mà đã giận rồi à?.

Hắn lại nhe răng cười..trời ơi tôi muốn bẻ răng hắn quá đi mất...chợt hắn chồm tới trước hỏi:

- Tối nay đến " JOPI " không ?.

Toii giật mình, đó là tên một quán bar nổi tiếng tập trung mọi phần tử ăn chơi có tiếng ở đất thành thị này, mấy thằng công tử ăn chơi lớp tôi còn khoe nhau về những cô vũ nữ ăn mặc gợi cảm uốn éo như con rắn liêu điêu nữa chứ...khiếp, nghe mà muốn nổi da gà quá...chẳng thà tôi lẩn quẩn ở thư viện thì còn có cơ hội gặp một anh chàng trí thức tử tế, chứ vào đoa thì có mà gặp hot...dê.

- Không...không tôi không đi.

Tôi vội lắc đầu không kiểm soát.

- Tôi bận lắm, tối nay..ờ tôi phải đi cùng mẹ thăm ông bà ngoại.

Tôi nhanh trí bịa ra một lý do.

- Thế thì thôi.

Hắn tặc lưỡi.

- Tôi rũ đứa khác đi vậy ? mà nhìn bộ dạng của cô chắc chưa bao giờ vào bar đâu hả? Đúng là supper chicken.

- Còn cậu là supper dog...

Tôi lầm bầm.

Sau khi ăn với hắn xong, tôi về lớp...Oanh đã đứng chờ ở hành lang, vừa thấy tôi nó tiến lại gần.

- Lại chuyện gì nữa ?.

Tôi hỏi giọng mệt mỏi..vì sao á? vì nó sẽ xong vào mắng mỏ chì chiết tôi chứ sao nữa...

-  An nè, tôi và bà là bạn thân thiết với nhau nên tôi nói thẳng...bà rất ích chơi bờ nên bà không biết Duy với biệt danh hotboy là một tên săn gái điêu nghệ...

- Chuyện đó tôi biết rồi.

- Thế à? biết nhưng bà vẫn đâm đầu vào đấy thôi.

Oanh cười một cách mỉa mai.

Hic nói gì cho xa xôi chính nó cũng đâm đầu vào nhưng không được nên mới tức tối đến thế này đấy chứ.

- Rồi Duy cũng sẽ chắn bà thôi, cậu ta sẽ chán và đá bà như đã làm với chục đứa con gái khác , vì vậy biết điều thì hãy thôi với Duy ngay khi còn có thể.

Nó nói xong rồi quay lưng bỏ đi vào lớp...sự thực là tôi cũng mong hắn " đá " tôi lắm chứ...tôi sẽ không phải câm nín nghe tiếng giễu cợt của hắn mà không dám nói lại tiếng nào, sẽ không phải ăn những món ăn mà hắn gọi một cách đều đều từ bữa này sang bữa khác, sẽ không phải bưng bê cái cặp cho hắn như một đứa ôsin..nhưng biết bao giờ cáu ngày huy hoàng ấy mới đến với tôi nhỉ?.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#0412