Chương 3: Không thể chịu nổi mà.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm qua tôi đã phải thức trắng cả một đêm chỉ để chép bài bài cho hắn, tôi ghét việc này lắm vì thế tôi van xin hắn hãy buông tha cho tôi nhưng hắn vẫn không chịu...đúng là quái vật đội lớp hotboy, lưu manh giả danh tri thức...

- Chép bài đầy đủ chưa?.

Hắn hỏi một cách vô tâm.

- Không thấy là mắt tôi đang thâm quần đây sao...bao giờ cậu mới thôi bắt nạt và trả sổ lại cho tôi đây hả?.

- Đến khi nào tôi chán.

Hắn khẽ cười và lật lật cuốn vở...chợt hắn rên lên.

- Sao cô chép chữ xấu vậy hả?.

" Thì chép cho người dưng nước lã chứ có phải chép cho tôi đâu mà phải cần chép chữ đẹp chứ " tôi gông cỗ lên cải.

- Xấu đâu mà xấu...chỉ xấu mấy trang cuối thôi, tạu tôi vừa chép vừa ngủ mà...

Hắn trố mắt nhìn tôi và nhún vai không  nói thêm câu gì...tự dưng, đùng một phát hắn quàng tay lên vai tôi.

- Em yêu à! cuối giờ em đi ăn kem với anh nha?.

- Em yêu gì cơ ? buống cái tay thúi của cậu ra...

Tôi gắt ầm lên và cố hết sức gỡ cái tay hắn ra khỏi vai mình, đúng là kinh tởm.

- Tình cảm quá đó Duy.

Tôi điếng người...vì người nói ra câu này là Đăng, cậu ta tươi cười nhìn chúng tôi rồi rẽ xuống cầu thang...đợi cậu ta đi khuất hắn mới chịu buông tay, còn tôi choáng đến ụ ớ:.

- Sao...sao cậu...cậu...có thể....làm ...làm như vậy?.

- Thích thì làm.

Hắn nhún vai.

- Sao...sao trên...trên đời này...lại..lại có ...có một thằng đười...đười ươi...như cậu.

- Ăn nói cho đàng hoàng nhé.

Hắn cốc một cái vào đầu tôi, đau chết đi được, còn tôi thì vẫn tiếp tục mê mang.

- Cậu...cậu biết rõ tình...tình cảm của....của tôi...đối với Đăng...vậy mà...mà cậu?.

- Thôi đi, cô sốt à ? tôi không có thời gian nghe cô nói nhảm đâu nhé.

Rồi cậu ta bỏ đi vừa đi vừa huýt sáo vui vẻ lắm...trái ngược với tôi, đứng chôn chân trên sân và cái mặt thì thuỗn ra, không nói được thêm câu gì.

Suốt tiết học hôm đó, tôi không tài nào nhồi nhét vào đầu được một chữ gì cả...hic, tại sao thằng ôn ấy có thể làm thế nhỉ? hắn biết rõ tình cảm của tôi với Đăng mà...còn Đăng nữa chứ? cậu ấy sẽ nghĩ sao về tôi...đau khổ quá, vậy là bây giờ % may mắn giữa tôi và cậu ấy chỉ còn vẹn bằng 0 tất cả là do gã Duy mắc dịch, gã Duy chết bầm ấy...chính hắn đã làm tôi điêu đứng, chết chìm chết nổi như thế này.

" Vì một tình yêu không thể nói, vì một tình yêu không thể quên ".

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Giờ ra về ở nhà xe.

Để cái cặp vào bọi xe, tui lúi húi dắt xe đạp ra...tôi muốn về nhà ngay bây giờ, một ngày hôm nay đã là quá tồi tệ với tôi lắm rồi.

- Bồ mới của Duy đấy à?.

Bọn con gái ở nhà xe chỉ trỏ, thậm chí không thèm hạ giọng vặn nhỏ âm li,...bọn họ coi tôi như cái gì đó không hề tồn tại...

- Dạo này mắt thẩm mĩ của cậu ấy làm sao ấy nhỉ? khi không chọn một con nhỏ xấu xí làm bồ.

- Ừk ! bé Loan 10a3 dễ thương thế mà còn bị đá...tôi tưởng nguyên nhân là do người đẹp mới xuất hiện nào...hóa ra người đẹp đầm lầy..

- Bà coi nó kìa: người thì thấp lùn, mắt thì nhỏ xíu, mũi thì cao chẳng được bao nhiêu...thậm chí tay cũng là tay búp tre...trời ạ, chẳng chấm được nổi cái gì cơ...

Hic ước gì tôi có thể chửi cho bọn kia một trận thật là to được nhỉ nhưng không nổi tôi không phài là cô nàng ngổ ngáo, đánh nhau thì cũng chẳng hơn ai...thôi thì thương lấy cái nhan sắc vốn dĩ ít ỏi của mình, tôi cố dắt xe ra thật nhanh và âm thầm chịu đựng, động viên mình chửi rủa ở...trong lòng.

- " Bọn mày tưởng bọn mày đẹp lắm hay sao mà ở đó chê người khác vậy? đồ xấu nhất Việt Nam mà tưởng mình đẹp nhì Quốc tế à...chị mày chẳng thèm chấp với lũ tiểu nhân, thiếu NST như tụi mày ".

Bất tình **** giờ ai đó đập tay vào vai tôi làm tôi giật bắn cả người.

- Làm cái gì mà hoảng như gặp ma thế ? mà sao cô sợ ma được nhỉ? không phải cô cũng là xác chết sao?.

Cái giọng chanh chua này tôi không cần quay lại thì cũng thừa biết là ai rồi...đích thị là hắn, một thằng điên chưa uống thuốc, vừa mới trốn viện ra.

" Đồ người âm, đồ người rừng, đồ cháu của hà bá đực..."

Tôi lầm bầm và leo lên xe...quái sao xe không đi được thế này? Quay người lại tôi giận đến run người khi nhận ra Duy một tay đang níu xe tôi còn cái mặt thì vênh lên trời.

- Buông tay ra, làm cái trò gì vậy hả?.

Tôi cáu tiết...cái mặt tím tái lên.

- Làm gì đâu....

Hắn nói với giọng tỉnh bơ mà tôi thì lại chúa ghét vô cùng.

- Mời đi ăn kem thôi mà.

- Dẹp đi.

Tôi bặm môi.

- Tôi ăn kem cậu mời để vào viện súc ruột à?.

- Nè ! chưa thấy ai như cô...biết bao nhiêu đứa muốn tôi mời đi ăn mà không được, còn cô thì lại làm ngược lại nói xiên nói xỏ có cả nói móc họng người khác.

Hắn cáu mặt nhìn tôi:.

- Không nói nhiều, tôi muốn đi ăn bây giờ...cô không muốn vì chuyện cỏn con này mà nội dung của cuốn sổ bị tiết lộ chứ?.

Lại cuốn sổ, sao lúc nào hắn cũng lôi cuốn sổ ra để dọa dẫm tôi thế nhỉ?.

- Nhưng mà tôi không đi được...tôi bận nấu cơm cho gia đình rồi.

Giọng tôi van nỉ cầu xin.

- Cô đùa đấy à?...5 giờ chiều rồi nấu cơm cái gì?...đi ăn kem với tôi, NHANH THÔI NÀO EM YÊU ANH NĂN NỈ MÀ CÙNG ANH ĂN KEM NHA, ĐI THÔI.

Hắn cố ý nói lớn để trọc tức giùm tôi với những đứa con gái đang đứng từ xa,  rồi hắn vất cái cặp lên bội xe tôi mà không cần xin ý kiến, rồi chạy chở tôi đi luôn...con người hắn là thế đấy kêu căng ngạo mạng, lúc nào cũng chỉ thích làm theo ý mình, không hề quan tâm đến ý kiến người khác.

- Thôi được nhưng chỉ ăn kem thôi nhé, tôi sẽ không đi chơi đêm với cậu đâu.

- Tôi không có ý định đi chơi đem với cô đâu...người ta tưởng tôi đi chơi với xác ướp Ai Cập mất.

" Xác ướp Ai Cập...nổ não mà chết mất, sao bao giờ hắn cũng đặt cho mình biệt danh có liên quan đến xác chết vậy nhỉ ?..."

- Xuống xe được rồi đó.

Hắn ra lệnh.

- Xuống xe ????

- Con Dylan của cậu đâu...sao tự nhiên lại đồi đi xe đạp với tôi.

- Xe hư quăn ở nhà rồi còn đâu.

Hắn lầm bầm và....

- Duy đó hả? trời ạ, lần đầu tiên thấy cậu đi xe đạp đó...

- Duy đi xe máy thì ngạo, đi xe đạp thì cũng dễ thương, chỉ có con su hào bắp cải ngồi sau là đi xe gì cũng xấu thôi.

- Mắt tôi có vấn đề à bà? sao tôi thấy có con phù thủy cóc ghẻ nào sau lưng cậu ấy thế nhỉ?.

Bao nhiêu là bình phẩm chỉ trích ra mặt, chán ghét tôi vô cùng. Nói chung là đủ cả mà tôi thì không rảnh sức đâu mà thèm quan tâm họ nói gì dù sao tôi và hắn cũng chẳng có gì họ nói sao kệ họ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đến đoạn lên dốc...con trai hay bị tự ái lắm, phải đánh vào điểm nào của hắn thì may thay hắn mới không bắt tôi dắt xe đi bộ lên cái dốc cao vời vợi này...vậy là tôi nở nụ cười hàm tiếu, e lệ:

- Duy à, nếu Duy yếu đuối không có sức khỏe thì thôi...chúng ta đi bộ vậy.

Trái lại với dự đoán của tôi, hắn phóng xuống xe và cười điểu...

- Đi bộ chứ sao nữa? cô không phải là mẹ tôi, cũng chẳng phải là bạn gái tôi thì việc gì tôi phải chở cô?.

Trời ạ, thiệt tình từ khi sinh ra đến giờ tôi chưa bao giờ thấy thằng nào lại ích kỉ, nhỏ nhen, hẹp hòi như hắn....như vậy là tôi đành phải è lưng, è cổ dắt cả một cái xe lên dốc...còn hắn thì huýt sáo một bài gì đó mà tôi chẳng biết.

_________________________________________

Tại tiệm kem.

Hắn đưa tôi vào một tiệm kem có tiếng nhất nhì trong thành phố....vì giá cả đắt đỏ nên tôi chưa bao giờ vào ăn lần nào...vì vậy đây sẽ là một cơ hội cho tôi ăn lại sức ( có tốn tiền mình đâu mà sợ ).

- Cô cậu dùng kem gì ?.

Chị phục vụ trong bộ rất dễ thương chìa menu và cười niềm nở.

- Cho em một ly kem socola.

Hắn nói và quay sang tôi.

- Cô dùng kem gì?.

- Ăn gì hả?

Tôi lặp lại vì thú thật bây giờ tôi chỉ muốn ăn tất cả các loại kem trong tiệm này thôi, vì kem là món ruột của tôi....

- Nè, cậu có đủ tiền bao tôi không hả ?.

Tôi ngước lên nhìn hắn dò hỏi...lập tức hắn quát.

- Hỏi vớ va vớ vẩn gì vậy ! tôi mời cô đi ăn mà không có tiền bao cô đi ăn à ? nói nhiều...ăn kem gì ?.

Vậy là tôi nói bằng giọng đỉnh đạc, to rõ ràng:

- Vậy được, chị ơi đem tất cả các loại kem ra luôn đi ạ.

Hắn trợn mắt nhìn tôi.

- Cô có ăn hết không mà gọi dữ dậy ?.

- Sao hả, sợ tốn tiền à ?.

Tôi cười khẩy...hắn gạt phăng đi.

- Tất nhiên là không rồi.... nhưng mà lần đầu tiên tôi đi ăn lại thấy đứa con gái như cô vậy, tôi cũng thường xuyên dẫn gái đi ăn nhưng các cô gọi ra rồi không ăn cứ nhìn tôi ăn, với cái lý do là sợ tăng cân ( Mập đó các bạn bài đặt văn hóa nữa ).

- Cô cái gì cũng làm ngược với người ta.

- Nè cậu lảm nhảm hoài vậy ? Cậu thấy gì thì kệ cha cậu, tôi không phải là bọn họ đừng có ngồi ở đó mà so sánh tôi.

Tôi trợn mắt đáp lại chẳng sợ gì cả.

Các ly kem được bưng ra xếp cả một dãy trên bàn...điều đó thu hút sự chú ý của mọi người...chắc là họ ngạc nhiên về một con bé như tôi....nhưng không sao cả, tôi không có ý định sẽ ăn hết...tôi sẽ ăn mỗi thứ một ít...chắc là tên Duy đau xót tiền lắm đây....

Hắn ngao ngán nhìn tôi chép miệng.

- Sao này chồng cô chắc phải là Giám đốc khách sạn ngàn sao hay tổng thống nhỉ ?.

- Chuyện.

Tôi múc một thìa kem cho vào miệng bà nhăn răng cười.

- Mặt tôi đâu có hám tài sản như mặt cậu.

Lập tức hắn xua xua tay.

- Ý của tôi là thằng đó phải bán nhà vì cái miệng ăn của cô rồi hai vợ chồng kéo nhau đem mền đem màn ra nằm ngoài trời, ngửa cổ lên trời mà nhìn sao á.

15 phút sau khi thấy tôi coa vẻ không ăn được nữa, cậu ta bèn giị tính tiền.

Liếc xéo qua cái hóa đơn, tôi còn thể nhìn thấy số tiền lên tới 6 con số...nó là quá lớn với tôi nhưng chắc là không đáng gì với một thằng nhà giàu như hắn đâu nhỉ.

Hắn cầm lấy cái hóa đơn và đứng lên đút tay vào túi...tôi thì ngồi đây tim muốn nhảy ra khỏi lòng ngực khi thấy mặt hắn hốt hoảng...hắn nhăn nhó nói với chị phục vụ.

- Em quên tiền ở nhà rồi...hay chị để em cắm con nhỏ này ở lại đây rửa ly cho chị nhé.

- KHÔNG.

Tôi giảy nảy đứng lên trước lời đề nghị đó.

- Em...em không quen cậu ta...

Chị phục vụ che miệng cười.

- Thôi mà Duy, đừng đùa nữa...em ấy sợ rồi kìa.

Ủa? Vậy là hai người họ có quen nhau...tốt...hắn có thể kí sổ nợ được rồi....

Gã Duy cười khì khì và lôi từ trong ví ra một tờ polime 500 ngàn...trời ạ, vậy mà bảo là quên tiền làm tôi vào xị mặt trước đám đông...ngại quá...đi ăn kem với hắn kiểu này có ngày rụng tim mà chết sớm...

Ra khỏi quán, hắn nhờ tôi cho hắn quá giang về nhà nói là nhờ cho oai vậy thôi, hắn ép tôi thì có...

Đúng là dân VIP có khác...hắn sống ở một khu dành cho giới thượng lưu, toàn biệt thự với những bải cỏ xanh mướt trước nhà.

Đến đoạn xuống dốc hắn thả hai tay ra...hệt trong phim " Nấc thang lên thiên đường " đoạn hai nhân vật chính đạp xe hồi nhỏ ấy...chỉ có điểm khác biệt là cậu bé không cười gian manh như Duy lúc này và cô bé dễ thương đó không ngoác miệng gào gú như tôi.

- DỪNG LẠI ĐI, ĐỒ LƯU MANH, ĐỒ KHỐN NẠN, TÔI KHÔNG MUỐN BỊ CHÀ MẶT XUỐNG ĐƯỜNG.

" RẦM ".

Chiếc xe đổ ập xuống...may mắn sao hắn bay ra một đằng tôi thì bay ra một nẻo...không có chuyện gì xảy ra...nhưng quần tôi đã bị rách ngay đầu gối, và bị trầy xướt làm tôi rát kinh khủng, thế là tôi khóc nức nở.

- Cậu làm quần tôi rách rồi, tôi không biết đâu...huhu tôi đâu có gây thù chuốc oán gì với cậu đâu, huhu....

Còn hắn thì bối rối thực sự, hắn ra sức dỗ dành tôi.

- Cô nín đi, đừng khóc nữa...người ta tưởng heo nhà ai mới đẻ xong đấy.

- Tôi không biết đâu....quần tôi rách rồi...mẹ tôi giết tôi mất...

Tôi rống lên to hơn và nước mắt thì tuôn ra nhạt nhòa ( Chỉ định khóc giả cho hắn sợ thôi mà diễn nhập vai quá nên khóc ra nước mắt thiệt luôn hay thật ) nhưng giọng hắn hoảng thật sự.

- Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi được chưa...đừng khóc nữa...ngoan đi mà rồi tôi sẽ mua kẹo cho.

- Tôi cốc cần, tôi là trẻ con đấy à ? dù bây giờ cậu có cho vàng, bạc, kim cương hay hột xoàn thì tôi vẫn cứ khóc đấy ...hu hu...

( Thực ra tôi đã bớt đau rồi nhưng vẫn cố rống to để lầm sau hắn không dám làm nữa và để trả thù những tháng ngày mà tôi phải làm tôi đòi ôsin cho hắn ).

Đột nhiên hắn cúi sát vào mặt tôi và trước khi tôi kịp phản ứng gì thì hắn đã hôn tôi một cái ( vào môi nữa mới đau chứ )...có nằm mơ tôi cũng không thể ngờ được nụ hôn đầu đời của tôi lại dành cho hắn...vậy là tôi thôi khóc và vội vàng đẩy hắn ra....

- Sao thế ? Hết khóc rồi à?

Cái thằng đểu đó hỏi...và điều tiếp theo hắn biết là tôi nhảy xổ vào người hắn, nắm lấy cái tóc được vuốt keo như tổ quạ của hắn lôi lấy lôi để :

- Tôi nói cho mà biết con giun xéo cũng làm quằn...cậu làm tôi điên thực sự rồi đấy...cậu có biết đó là nụ hôn đầu đời của tôi không hả ? ĐỒ ĐỘT BIẾN GEN, NST, DÂM DÊ DÔ GIÁO DỤC.

Rồi ức quá tôi đứng lên, dựng xe dậy đạp về...suốt đời tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn đâu....không bao giờ và đừng mong chờ.

Tối đó tôi lên nhà của Bích chơi....và chủ đề của bả là liên tục đặt ra xoay quanh Duy và Duy...điều đó làm tôi tức muốn ói máu luôn....vì thằng đó dám cướp nụ hôn đầu đời của tôi...một nụ hôn mà tôi luôn tưởng ra là sẽ trao cho người mình yêu  ( Đăng chẳng hạn ) trong một khung cảnh lãng mạn với thật nhiều cây xanh, ánh nắng chan hòa, chim ca hát líu lo....chứ không phải là té xe rách quần trầy trụa đầu gối, chưa trả lời đã bị thằng đó hôn một cách bất thình lình **** í kinh tởm...nghĩ đến đó là tôi đưa tay lên chùi chùi cái miệng, nhiều đến nổi bà Bích phải nói.

- Mày làm gì dậy ? có biết là sẽ bị trầy môi không hả? cái con ngu này.

- Thế hả ?.

Tôi nói và cười cười giả lả...nghía qua cái đồng hồ, Mẹ ơi!...10 giờ tối rồi tôi vội vã đứng lên chào và ra về....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#0412