Chương 4 : Lần đầu biết ghen.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đạp xe một mình trên đường, tôi sợ kinh khủng...đường hôm nay vắng hơn mọi ngày và tôi thấy có mấy đám ở trên vỉa hè....không biết có phải dân hút chích không nhỉ...ghê quá.

- U...U ...Hahaa

Tiếng con trai ré lên sau lưng tôi....quay lại nhìn, là hai thằng con trai đang đèo nhau trên xe đạp, chúng nhe răng cười với tôi như chó cười với chủ, trong có vẻ rất khá ố...thế là tôi 3 chân 4 cẳng đạp thật nhanh tim như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực....chúng vẫn bám theo tôi và trêu đùa văng tục...

Đến khi lên dốc, tôi đạp thật nhanh sức mình không ngừng nghĩ...lúc ấy tóc tai tôi rối bù, mồ hôi nhễ nhãi , mặt mày thì hốc hác ....

- BẠN.... BẠN ƠI !.

Tôi kêu thật to khi thấy đằng trước có một bạn nam đang đạp xe, cùng hướng với tôi.

Cậu ta quay lại....trời, thật tình cờ và bất ngờ....đó là Đăng, người mà tôi đã thầm thích đây mà ( có phải là duyên phận không ta ) cậu ta ngỡ ngàng nhìn tôi.

- Cậu là bồ của Duy phải không ?.

- Không, tụi tui chỉ là bạn....

Tôi nói:

- Bạn ơi, làm ơn giúp tôi với...có hai thằng điên nào cứ đuổi theo tui từ nảy đến giờ.

- Đâu ?.

Đăng ngơ ngác quay lại nhìn...nhưng không thấy ai cả...may quá chúng bỏ đi rồi...

- Để tôi đưa bạn về vậy...con gái đi đêm một mình nguy hiểm lắm...

- Mình làm phiền bạn quá.

Tôi nói mà không dấu được sự sung sướng trên gương mặt. Đăng vẫn vậy...dễ thương và ga lăng với con gái...người như cậu ấy chắc phải có hậu lắm...khác hẳn với Duy đểu và vô hậu.

Suốt quãng đường về, hai tụi tôi nói chuyện với nhau về mọi chuyện liên quan đến trường lớp...cậu ấy có khiếu ăn nói quá người đâu duyên thế không biết.

- Nhà mình đây rồi.

Tôi nói vui vẻ và dừng xe lại trước căn nhà có cây nhãn...nhưng mặt tôi nhanh chóng chuyển sang cau có khi thấy Duy lù lù như thằng đù bên cạnh chiếc xích đu.

- Hay nhỉ ?.

Cậu ta trừng trừng nhìn Đăng.

- Đêm hôm ông đi với bồ người khác làm gì vậy ?.

- Bạn gái gì cơ ?.

Tôi tức tối nói còn Đăng thì phân trần.

- À...cô ấy nhờ tôi đưa về...cô ấy bị mấy gã trêu trọc ấy mà.

- Thế à? vậy bây giờ ông về được rồi đấy.

Mặt hắn có giãn ra tí nhưng giọng không đổi.

- Ừh...thôi tôi về vậy.

Trước thái độ của hắn, Đăng cũng không lấy gì làm vui vẻ lắm nhưng cậu ta vẫn quấy sang tôi nở một nụ cười ngất ngây con gà tây.

- Mình về An nhé !.

- Ừm, Đăng về cẩn thận nhé, cảm ơn cậu.

Tôi khẽ khàng nói và trong lòng thì nguyền rủa tên Duy khốn kiếp đã đối xử một cách thậm tệ với Đăng đễ thương, hiền lành đẹp trai, có tài như vậy đúng là hắn ăn ghen tức ở với cậu ấy đây mà.

Chờ cho Đăng đi khuất tôi mới dắt xe vài nhà...lập tức hắn nắm lấy khuỷnh tay tôi kéo lại.

- Này sao với thằng đó thì cô lại ngọt ngào còn đối xử với tôi thì cô cộc cằn vậy? cô phân biệt đối xử vừa thôi chứ.

Tôi quắc mắt nhìn hắn:

- Tránh ra đi, tôi không có gì để nói với một thằng dô duyên dê mãn tính như cậu.

- Thế à, thế cô có biết cái thằng dâm dê dô giáo dục này đã chờ cô suốt mấy tiếng đồng hồ không hả? tôi phải bỏ cuộc hẹn đi chơi với bạn tôi để chờ cô...vậy mà cô đi thẳng vào nhà với cái mặt như cái mâm thế à?...mà cô hay thật, con gái gì mà lại đi chơi đêm đến 10 giờ mới về, không nhờ ai lại nhờ trúng thằng Đăng nữa chứ...đúng là đồ dại trai .....

" Mặt như cái mâm, dại trai " tức thật, tôi đâu có bắt hắn chờ đâu, hắn làm cho cái đầu tôi bốc khói rồi...hay thật hắn được bọn con gái cưng chiều quen rồi nên thích nói gì thì nói, không coi ai ra gì cả...

- Cậu là cái quái gì mà nhiếc móc tôi này nọ...cậu chẳng là gì đối với tôi cả, cậu chỉ là một thằng sành điệu, ăn chơi nhà giàu, đẹp trai bất tài, dại gái, mặt như thịt bò tái, da như heo nái nghe chưa.

- Còn cô ấy à...

Giọng hắn gay gắt:

- Mắt nhỏ xíu, tay búp chuối, xác chết trôi, mặt như con cá đuối, tính tình củ chuối...đã vậy thấy thằng Đăng thì như mèo thấy mỡ, như ruồi thấy cá tanh....

- Ừh thì đấy sao...đồ dô duyên thúi...

Mặt tôi như sắp khóc đến nơi, tôi hét.

- CÚT, CÚT VỀ NGAY....TÔI SẼ THẢ CHÓ NHÀ TÔI RA CẮN CHO TE TUA CÁI QUẦN JEAN HÀNG HIỆU BÂY GIỜ....

- Cô dọa tôi đấy ? tôi thấy chó nhà cô rồi..toàn là cún con chó lông xù chứ gì, con thì tên Pika, con thì tên Monne, còn con là Hummy chứ gì...bầy cún ngốc nghếch giống chủ....thấy người lạ vào thì vẫy đuôi, người trong nhà thì cắn.

- HU HU....HU HU....

Đến đây thì tôi khóc thật sự, vì tôi chẳng biết cách nào để tống khứ thằng âm này về cả....sao mà tôi ghét hắn quá vậy, ghét quá đi mất....

- Thôi nín nào, đừng có khóc nữa...

Hắn bối rối dúi vào tay tui cái kẹo mút.

- Tôi cốc cần.

Tôi quăng mạnh cái kẹo ra đường và nước mắt tuôn rơi, nhạt nhòa mắt tôi.

- Thôi, tôi về đây...

Hắn nói và quay lưng đi, điều đó làm tôi nhẹ nhõm và tôi nhe răng cười, đùng một phát hắn quay người lại khiến tôi không kiệp ngậm miệng.

- Nhưng tôi nói biết nè nhá cô là của tôi nghe chưa...mà lần sau cô đừng đi về khuya như này nữa, an ninh trong thành phố không được tốt đâu.

Rồi hắn lên xe, phóng xe chạy như gió...còn tôi thì cúi đầu xuống lượm mấy hòn sỏi và....chọi theo hắn.

Vừa vào đến nhà việc đầu tiên tôi làm là hùng hục lôi ra một tờ giấy vẽ cái mặt hắn vào đấy, tiếp theo tôi dán nó lên tường và phóng phi tiêu cho hả giận...cái thằng lưu manh đó dám cướp nụ hôn đầu đời của tôi, đuổi Đăng về và mắng nhiếc tôi thế này thế nọ...hắn nghĩ hắn là ai? là anh tôi chắc...nếu không phải tôi quỵ lụy hắn vì cuốn sổ thì tôi đã đá cho hắn một cái sang Châu Phi định cư rồi...tôi thề, thề sẽ không bao giờ bộc bạch tâm sự của mình ra trang giấy nữa.
__________________^_^___________________

Sáng hôm sau tôi vào nhà sách xem đồ, vừa đi tôi vừa nghĩ miên man về Đăng,....thật tội nghiệp cho cậu ấy đã đưa tôi về mà còn bị chửi nữa cơ chứ....

- Thôi đi tô tượng vậy...

Tôi thầm nghĩ...đó là cách để giải tỏa stress trong lòng tôi lúc này.

Ở khu tô tượng....sau khi chọn được một bức tượng hai đứa bé đang hôn nhau cực kì dễ thương, tôi đem nó lại chiếc bàn dài mà ở đó có những hộp màu để mọi người cùng tô với nhau....Bất chợt tôi thấy Đăng, cậu ấy đang ngắm nghía tác phẩm mới hoàn thành xong của mình.

- Woa, đẹp quá.

Tôi thốt lên trầm trồ thán phục,...Đăng quay lại nhìn tôi, rồi nở một nụ cười tươi.

- Chào An.

- Chào Đăng.

Tôi nói và ngồi xuống cạnh cậu ấy.

- Cậu tô đẹp quá.

- Bình thường thôi mà.

Rồi cậu ấy hỏi:

- Bạn đã giải thích với Duy chưa?

Duy...sao cậu ấy lại lôi cái gã đáng ghét ấy vào thời điểm hay ho thế này nhỉ?

- Việc gì phải giải thích chứ...Duy với mình chẳng có quan hệ gì hết...

- Chưa bao giờ tôi thấy cậu ấy điên lên vì ghen như thế...mà quái thật Duy luôn bảo An là bồ của cậu ấy trong khi An lại phủ nhận suốt....

Tôi ậm ờ:

- Chuyện này khó nói lắm Đăng ạ.

Đăng định nói thêm gì đó....nhưng khi thấy vẻ mặt của tôi cậu ấy lại thôi...

- À Đăng này...Đăng giúp An nhé,...An tô hay bị kem nhem lắm...

Tôi chìa bức tượng ra với vẻ mặt đầy hi vọng.

- Được thôi.

Cậu ấy vui vẻ nói và chúng tôi cùng bắt tay vào côn việc...vừa tô, chúng tôi vừa trò chuyện với nhau về đủ đề tài và cả hai cùng thích thú khi nhận ra mình đồng quan điểm với nhau về một số chuyện....Ra về, tôi còn bắt cậu ấy khắc tên Đăng & An lên bức tượng nữa....

Chà đó đúng là một kỉ niệm đáng nhớ mà suốt đời tôi không bao giờ quên được...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#0412