Chương 5: Lời tỏ tình không thành công.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều thứ hai, con Oanh làm một việc rất chi là " Ngộ nghĩnh trẻ thơ " không biết nó đào đâu ra bộ ảnh bồ cũ của Duy...29 đứa và đứa thứ 30 là tôi....xong nó sắp thành một dãy và bảo tôi hãy so sánh sắc đẹp giữa tôi và bọn đó...Trời ạ, việc nó làm khiến tôi thắc mắc không hiểu nó có vấn đề gì về thần kinh không nữa.....khi không lại làm điều này....riêng cá nhân tôi thì không bao giờ so sánh tôi với người khác để rồi tự dằn vặt bản thân mình cả, hơn nữa giữa tôi và tên Duy chết bầm kia thì có cái quái gì đâu chứ ?.

Đến giờ ra chơi hắn xuống lớp tìm tôi, trông mặt hắn hầm hầm...nhưng tôi chẳng quan tâm, tôi vẫn còn tức hắn ghê lắm....

- An, tôi có chuyện muốn nói.

Tôi tảng lời đi và tiếp tục câu chuyện dang dở với bạn bè....nhưng quái chẳng có đứa nào chịu đáp lại cả....chúng chỉ ngước mắt lên nhìn hắn đầy ngưỡng mộ...còn tôi thì giục một cách tuyệt vọng :

- Nói tiếp đi các bà...

Hắn có vẻ như không kiên nhẫn được nữa....hắn nắm lấy tay tôi lôi lên và kéo ra khỏi lớp....

- Thả tôi ra....

Tôi vùng vằn nhưng tay hắn cứng như gọng kim vậy....đã thế bọn con gái lớp tôi chẳng thèm can ngăn còn suýt soa đầy thích thú nữa chứ....

Đến một dãy hành lang vắng vẻ, hắn mới chịu buông tay tôi ra.

Tôi vừa ôm lấy cái tay của mình vừa cau có nhìn hắn.

- Lần sau cậu thôi cái trò này đi...tôi không phải là búp bê hay con rối để cậu muốn lôi đâu thì lôi....

- Cô và thằng Đăng hẹn hò nhau đi tô tượng hả ?

Hắn hỏi mà mắt cứ long lên sòng sọc.

- Rõ vô duyên, cậu có quyền gì mà can hệ vào chuyện của tôi....tôi thích đi với ai là quyền của tôi nghe chưa.

- Thế à? sao cô không mở to cặp mắt nhỏ xíu của cô ra mà nhìn cho rõ...cô quên thỏa thuận của chúng rồi à,...cô là của tôi, tôi sai gì thì cô phải làm và tôi có quyền biết cô đã làm gì...

Tôi trợn tròn mắt nhìn hắn.

- Cậu bị chó dại cắn à...tiêm chủng chưa mà bây giờ nói sảng vậy hả...tất nhiên là tôi nhớ nhưng cậu cũng phải biết giới hạn của mình ở đâu chứ....sao cậu thích hành hạ và kiểm soát người khác thế ?

- Tôi thừa hiểu cái đầu của cô đang nghĩ gì...cấm lại gần thằng Đăng nghe chưa...tôi cũng coa nói nó tránh xa cô ra rồi.

- Cái gì ?

Tôi la lên kinh hoảng...thằng điên xã hội, thằng đao của nhân loại này đang làm cái quái gì vậy ???????

- À, còn nữa....ra về đợi tôi trước cổng trường nghe chưa.

Hắn nói như ra lệnh rồi bỏ đi.

" Chờ hắn....tôi chưa bị điên vì thế trong đầu tôi lập trình ngay một kế hoạch chuồn nhanh gọn lẹ .... "

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ra về, thay vì đi cổng trước như mọi khi nhưng tôi lại chuồn về cổng sau...nhưng 3 chân 4 cẳng đạp về được một đoạn thì lại bị hắn chặn lại bằng con CBR150R...hắn nheo mắt nhìn tôi cười cười...

- Định chuồn hả ? làm gì mà dễ thế ?

Híc...đúng là dai như đĩa đói...tôi ngao ngán nhìn hắn hỏi:

- Làm sao cậu biết tôi chuồn cổng sau ?.

- Có gì đâu...tôi bảo mấy thằng đệ để ý đến cô giùm...có thằng thấy cô đi cổng sau nên phone cho tôi ngay ấy mà.

Trời ạ, tôi đâu phải con nợ của hắn đâu mà hắn kiểm soát tôi gắt gao như thế cơ chứ.. điên thật, tôi chỉ muốn nhảy phất xuống xe, túm lấy tóc và chà mặt hắn xuống đường cho bỏ ghét.

- Đi thôi, đến nhà sách với tôi.

Hắn nói bằng cái giọng ra lệnh đáng ghét...còn tôi thì nhìn hắn ngạc nhiên...người như hắn mà ham đọc sách thì giống như heo có cánh heo bay lên trời vậy...nhưng nói gì thì nói, phản đối gì mà phản đối...tôi vẫn phải đi theo hắn dù lòng có muốn hay không ? Tất nhiên tôi chẳng có ý định đi chung với hắn...thế là tôi đạp xe còn hắn tà tà chiếc xe máy trên đường ...rõ khổ không biết hồi hắn còn nhỏ có bị va đập chạm dây thần kinh nào không mà giờ lại làm ba cái trò vớ vẩn này nhỉ ?.

Trời ạ, tôi còn tưởng hắn dẫn tôi vào đâu...té ra hắn dẫn tôi vào khu tô tượng.. lại còn chọn ra đến 5 bức tượng đại loại hai đứa bé hôn nhau, tựa lưng vào nhau nữa chứ...kinh thiệt, hắn bày ra cái trò vớ vẩn này làm gì nhỉ...nhưng kinh dị hơn là hắn quay sang tôi nói bằng cái giọng tỉnh bơ:

- Cô trả tiền đi...

- Tôi chưa bị điên...cậu tô một mình thì trả mình đi...

Tôi đâm cáu.

- Ai bảo tôi tô một mình....tôi tô cùng cô mà...tôi đi vội quá không mang theo kịp tiền....cô trả đi, tôi sẽ trả lại cho cô sau...trả đi.

Hắn gườm mắt nhìn tôi thế là tôi buộc phải thanh toán 100.000 nghìn, đau hơn hoạn, đã thế khi nảy bảo hắn bỏ bớt 4 bức lại...hắn lại không chịu mới tức chứ...

Trái ngược với khung cảnh lãng mạn ngày hôm qua với Đăng....tô màu với hắn đúng là một cơn ác mộng...hắn tô xấu kinh khủng thế mà lại luôn miệng đỗ lỗi cho tôi nữa...thế là tôi trả thù bằng cách đòi tiền.

- Cậu phải trả 100 cho tôi nghe chưa ?

- Tôi không trả thì sao ?

Hắn cười cười.

- Thì con cậu sinh ra sẽ bị mù mắt.

- Tôi không có ý định lấy vợ. Tôi sẽ tìm đến cô, lúc ấy tôi sẽ chọn một trong những lũ con nheo nhóc của cô làm con...để coi lúc ấy con của ai bị mù mắt.

Nhưng tôi không còn nghe hắn nói nữa, vì bận để ý một anh chàng rất cute, cis nét giống với Đăng...

- Này...

Hắn giật tóc tôi, đau tê tái.

- Trong lúc con gái ở đây để ý đến tôi thì cô lại đi ngắm thằng khác à ? cô bị gì vậy...đồ con gái lẳng lơ.

Lẳng lơ...hay thật, tôi có lẳng lơ thì cũng không đến hắn bình phẩm.

- Còn cậu là cái đồ loang lồ.

- Cô lẳng lơ.

- Cậu loang lồ.

- Lẳng lơ.

- Loang lồ.

Bỗng chú bảo vệ đập tay lên vai hắn giọng răng đe

- Đề nghị cô cậu coi lại lời nói...cô cậu đang làm ô nhiễm tâm hồn trẻ thơ ở đây đấy.

Tôi và hắn ngơ ngác quay lại nhìn thì:

- Mẹ ơi lẳng lơ là gì hả mẹ ?

- Bố ơi, loang lồ là gì hả bố ?

Sau một tiếng đồng hồ tô tượng đầy tai tiếng, bị bố mẹ bọn trẻ nói vào tai chúng những câu đại loại như :

- Cưng, lớn lên hai con đừng giống hai người họ nha.

- Hai người họ thuộc phần tử xấu, con phải chánh xa ra không được lại gần, nghe chưa...

Thế là tôi và hắn phải rời khỏi nhà sách...nhưng tôi chưa kịp mừng vì điều đó thì hắn lại kéo tôi vào công viên với lý do...chơi.

Ý kiến hắn đưa ra làm tôi muốn điên cả người...tôi và hắn có phải là đôi đâu, là cặp gì mà lại kéo nhau vào chỗ đó kia chứ...đã thế lại phải móc hầu bao ra mua cho hắn thêm cái kem 5000 đồng nữa đau muốn rớt nước mắt.

" Bốp "

Đó là tiếng tôi đập một con muỗi đang đốt chân tôi...nó to kinh khủng lắm...dám là cái giống muỗi truyền bệnh sốt rét lắm.

- Về được chưa ?

Tôi quay sang hỏi hắn và mặt đỏ ửng vì các cặp nhan nhản xung quanh chúng tôi đang hôn nhau chùn chụt..

- Đợi tí...về chi cho sớm.

Hắn ậm ờ nói rồi...

- An này...tôi muốn cô làm bạn....

" Bốp "

Lại một con muỗi nữa chích tôi đau điếng người...

- Chết mày nè con.

Tôi nói mà không giấu được vẻ câm hận...và tôi tưởng tượng con muỗi đang chết dưới tay tôi là cái mặt của hắn.

Hắn cau có nhìn tôi.

- Nói gì thì nói đi.

Tôi ngạc nhiên nhìn hắn.

- À...

Hắn ngoảnh mặt đi chỗ khác.

- Tôi muốn cô làm bạn...

" Bốp "

Lại một con muỗi khác nữa lại dám to gan cắn sau lưng tôi...hic, ngồi đây một lát không khéo làm buổi tối cho muỗi mất...không biết về nhà mẹ có nhận ra đứa con gái dễ thương của mẹ không nữa.

- CÔ CÓ THÔI ĐI CÁI TRÒ ĐẬP MUỖI VỚ VẨN CỦA CÔ ĐI KHÔNG HẢ ?

Đột ngột hắn quát to làm không chỉ tôi mà mấy đôi đang hôn nhau một cách vừa đắm vừa đuối cũng phải giật nảy mình...tôi cũng hét lại với giọng to không kém.

- MUỖI CẮN TÔI THÌ TÔI PHẢI ĐẬP CHỨ SAO ? CẬU THỬ NGỒI YÊN ĐỂ MUỖI CẮN XEM CHỊU ĐƯỢC KHÔNG ?.

- NHƯNG TÔI ĐANG NÓI CHUYỆN VỚI CÔ.

- NHƯNG TÔI ĐANG BỊ MUỖI ĐỐT.

Tôi ngoác miệng ra cãi.

Hắn nhìn tôi trân trối vò đầu bứt tai rên rỉ.

- Trời...sao tôi có thể...với một con nhỏ như thế này...

Tôi chẳng hiểu hắn nói cái quái gì hết nhưng trừ " con nhỏ này " là có liên quan đến tôi rồi, thế là tôi liếc xéo hắn và lằm bằm.

" Đối với ai thì không biết nhưng đối với bố mẹ tôi thì tôi là vàng, bạc, kim cương, hột xoàn đó biết chưa ".



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#0412