Chương 1 Tai nạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


16 năm về trước.

Trước ngày Giáng Sinh hai tuần, Thiên Kỳ cùng em trai là Thiên Dương trang trí cây thông Noel. Củi nổ lách tách trong lò sưởi, hơi ấm tỏa ra xua tan giá lạnh đêm đông. Gió thổi rét căm căm trước hiên nhà nhưng không gian bên trong ấm áp vô cùng. Radio đang mở những ca khúc Noel rộn ràng.

Thiên Dương ngồi nghịch những quả châu, để mặc anh hai tự trang trí một mình. Một lát cậu ngẩng lên, hỏi. "Sao ba mẹ lâu về quá vậy anh?"

Thiên Kỳ vừa làm vừa trả lời. "Chắc sắp rồi, em ráng chờ xíu nữa đi."

"Có thật là ở trong núi có hoa tuyết cầu không anh?"

Thiên Kỳ treo một ngôi sao lên cây thông, nói. "Mẹ kể như vậy mà, mẹ nói chỉ cần tin nhất định sẽ có."

"Ai có được loài hoa ấy sẽ có niềm vui và may mắn hả anh?" Thiên Dương lại hỏi.

"Đúng vậy, tuyết cầu thường mọc ở những vùng lạnh giá, trong núi sâu và các khe đá nên rất khó để tìm được."

Mỗi tối trước khi đi ngủ, mẹ thường kể cho hai anh em nghe câu chuyện về loài hoa hương tuyết cầu mang lại hạnh phúc và bình yên.

Thiên Dương chống cằm, mơ màng nghĩ chỉ cần tìm thấy loài hoa ấy thì gia đình cậu sẽ qua được cơn đói khổ. Cậu muốn có quần áo đẹp, muốn được ăn những món ngon nhưng vì hoàn cảnh gia đình, nên cậu không dám đòi hỏi. Một lần cậu trốn nhà một mình lên núi để hái hương tuyết cầu nhưng đường lên núi hiểm trở, tuyết rơi dày, chưa leo được một phần tư đoạn đường, cậu bị ngã xây xát đầu gối. Từ đó mẹ cậu không có cậu lên núi nữa. Mẹ nói rằng nếu có duyên thì sẽ tự khắc tìm được hương tuyết cầu.

Một tiếng, hai tiếng trôi qua. Ba mẹ vẫn chưa về. Gió thổi nhiều hơn và lạnh hơn. Sương mù giăng kín màn đêm tối tăm. Thiên Dương tựa cằm lên bệ cửa sổ, ngóng chờ mãi.

"Hay là em ngủ một chút đi, khi nào ba mẹ về anh gọi dậy." Thiên Kỳ vắt ngang sợi dây kim tuyến lên cây thông, nói.

"Không, em muốn chờ."

Hai anh em ngồi dưới gốc cây thông đã hoàn thành, mắt dõi ra ngoài khung cửa đầy gió lạnh, lim dim mắt.

Không biết đã trôi qua bao lâu.

Tiếng gõ cửa đánh thức hai anh em. Tiếng gõ dồn dập, liên tục như có chuyện gì gấp gáp lắm.

"A, ba mẹ về." Thiên Dương đứng dậy, chạy ào ra mở. Gương mặt tươi vui của cậu biến mất. Nỗi thất vọng dâng đầy.

Không phải ba mẹ mà là dì Tương Bình – hàng xóm sống kế bên. Vẻ mặt dì hốt hoảng, chiếc áo khoác của dì lấm tấm sương trắng. Thiên Kỳ lớn hơn em mình, ít nhiều hiểu chút chuyện. Nhận thấy sắc mặt của người phụ nữ đứng bên ngoài cửa không ổn, cậu hỏi ngay. "Có chuyện gì vậy dì? Sao dì run quá vậy?"

"Ba mẹ tụi cháu..." Người phụ nữ đột nhiên nức nở, giọng nói ngắt quãng.

"Ba mẹ tụi cháu sao ạ?"

"Khi nào thì họ về? Dì ơi, dì nói mau đi." Thiên Dương níu áo dì Tương Bình.

"Ba mẹ tụi cháu... mất rồi... do tại nạn giao thông..." Dì Tương Bình ôm hai đứa trẻ vào lòng, cố an ủi bọn chúng.

Hai anh em còn nhỏ nên không thể nào hiểu hết nỗi đau mất đi người thân, chỉ biết rằng khi nhìn mọi người đem ba mẹ đặt vào trong quan tài, chúng gào khóc thảm thiết.

"Thả ba mẹ cháu ra đi, sao lại bỏ ba mẹ cháu vào trong đó."

"Anh hai, sao ba mẹ ngủ hoài vậy, em lay hoài mà ba mẹ vẫn không chịu dậy?"

"Cháu muốn ba, cháu muốn cả mẹ."

...

Ai chứng kiến cũng đều xót lòng. Thương thay cho hai đứa trẻ còn trong độ tuổi đến trường mà đã phải chịu cảnh mồ côi ở quãng thời gian sắp tới.

Ngày đưa tang, trời rất lạnh. Đoàn người nối đuôi nhau tiến về phía nghĩa trang. Ai nấy đều lặng thinh. Thiên Kỳ bước đằng trước, cầm di ảnh của ba mẹ, đôi mắt đỏ hoe. Thiên Dương đi bên cạnh, tay nắm chặt áo anh hai.

Tại nghĩa trang, người ta đã đào sẵn huyệt, họ đặt quan tài xuống rồi xúc từng xẻng đất, lấp lại. Tuyết bay trong gió. Phố núi lạnh lẽo.

Hai đứa trẻ quỳ mãi bên mộ ba mẹ.

Xung quanh, người ta đang bàn bạc làm thế nào để nuôi nấng bọn trẻ.

"Tuổi còn nhỏ mà phải chịu thảm kịch này, không biết ngày mai của bọn nhóc sẽ như thế nào?"

"Tội nghiệp. Số phận nghiệt ngã."

"Chúng ta có thể giúp tụi nhóc một, hai ngày không thể giúp đỡ cả đời, chỉ còn cách là đưa tụi nhóc vào trại mồ côi Bách Thảo."

"Cũng chỉ còn có cách này."

Trở về chiều hôm đó, Thiên Kỳ xếp từng chiếc áo vào ba lô. Thiên Dương cứ chốc chốc lại khóc rống lên.

"Sao ba mẹ lâu về quá vậy anh hai?"

"Ba mẹ của chúng ta đã trở thành hai vì sao sáng trên bầu trởi rồi, không về với anh em mình nữa đâu."

Thiên Dương đánh thùm thụp vào lưng anh mình, mếu máo. "Tại sao chứ? Em không chịu đâu, em muốn họ trở về cơ."

Có tiếng bước chân. Là dì Tương Bình, dì cởi dép đặt ở ngoài rồi bước vào.

"Dì có mang sủi cảo cho hai cháu nè, mau ăn đi cho nóng." Dì chìa ra bịch sủi cảo còn nóng.

Thiên Dương hất tay dì, sủi cảo rơi vương vãi. "Cháu không ăn, cháu muốn ăn canh súp khoai tây của mẹ cơ."

Thiên Kỳ nạt em trai. "Em không được hỗn như vậy."

"Không sao đâu, đừng la nó." Dì Tương Bình vuốt tóc Thiên Kỳ. "Nghe dì dặn sau này dù có bất cứ chuyện gì cũng phải sống thật tử tế, đó là điều mà ba mẹ cháu mong mỏi. Nghèo khổ không được sa ngã, giàu có không được tự mãn, phải yêu thương đùm bọc lẫn nhau. Có biết chưa? Cháu là anh, phải chăm sóc em mình thật chu đáo."

"Cháu biết rồi ạ!" Thiên Kỳ lí nhí.

"Mau ăn đi." Dì Tương Bình cho sủi cảo vào trong một cái chén. "Rồi còn ngủ sớm."

Sau khi dì Tương Bình về, Thiên Kỳ đút sủi cảo cho em, không hay biết rằng cuộc đời hai anh em từ đây bắt đầu rẽ ngang.

Sáng hôm sau, dì Tương Bình cùng một người hàng xóm tốt bụng chở hai đứa nhỏ đến viện mồ côi Bách Thảo.

Viện trẻ mồ côi nằm trên một ngọn núi cao. Vào mùa đông, có tuyết rơi phủ kín sườn núi. Gió cuốn tuyết bay dày đặc khiến cho từ dưới thị trấn nhìn lên, trại bị che lấp hẳn, không thấy gì cả ngoài màu trắng xoá của từng hạt tuyết. Sương rơi từng giọt tí tách, lăn tăn, nhiều đến nỗi lũ trẻ lấy ca hứng rồi dùng nước sương ấy để rửa mặt hoặc uống. Tuyết cuồn cuộn xoáy ào ạt khắp thung lũng, gió lạnh buốt.

Tới nơi, dì Tương Bình dắt hai đứa trẻ vào bên trong, gặp viện trưởng. Viện trưởng của viện mồ côi là một người đàn ông tuổi trung niên, râu quai nón, niềm nở đón ba dì cháu. Tâm địa độc ác giấu sau lớp vỏ đàng hoàng.

Chẳng một ai hay biết, bề ngoài Bách Thảo là nơi nuôi dưỡng trẻ cơ nhỡ nhưng thực tế là nơi bóc lột sức lao động vị thành niên và đánh đập tàn nhẫn. Người đàn ông chủ viện ấy luôn có cách hăm dọa để bọn trẻ nín lặng về những hành động tàn ác của họ.

"Hai đứa ở lại đây nhớ ngoan và nghe lời các cô chú, thỉnh thoảng dì sẽ đến thăm." Dì Tương Bình ngồi xổm, nói.

"Ngôi nhà đó, dì giúp cháu trông coi nhé. Khi nào lớn lên cháu sẽ về thăm." Thiên Kỳ nói.

"Được rồi, dì sẽ sang mỗi ngày để quét dọn, hai cháu cứ yên tâm mà ở đây học hành. Nhớ bảo ban em trai mình đấy."

Sau khi dặn dò hai anh em Thiên Kỳ những điều cần thiết, dì Tương Bình ra về.

Thiên Dương không quen ở cùng người lạ, cậu chạy theo dì Tương Bình để về nhà nhưng bị viện trưởng kéo tay lại, đánh vào mông. "Mày định chạy đi đâu? Bây giờ mày là người của bọn tao, phải nghe lời tao, biết chưa?"

Thiên Kỳ xô người đàn ông ra, nhìn trừng trừng. "Không được đánh em tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro