Chương 2 Bắt nạt. Câu chuyện cổ tích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Mày gan đấy, tao nói cho tụi mày biết tao không những đánh anh em tụi mày mà còn bỏ đói, bắt tụi mày làm việc cho tao: giặt đồ, lau nhà, quét nhà, cọ phòng vệ sinh, chẻ củi... Sao hả, sợ rồi đúng không? Nếu sợ thì ngoan ngoãn nghe lời tao, tao còn cho cơm ăn bằng không..."

Tên viện trưởng râu quai nón đang nói bỗng phát hiện hai anh em Thiên Kỳ đi mất. Ông ta la lớn, bảo đàn em đuổi theo. Hai anh em còn nhỏ làm sao thoát khỏi những người đàn ông bặm trợn, xấu xa trong viện.

Viện trưởng râu quai nón xách một tai Thiên Kỳ, trợn ngược hai mắt. "Khốn kiếp, dám trốn à?" Rồi ông ta vung roi mây quất túi bụi lên người cậu.

Thiên Dương nhảy bổ tới, cắn vào tay ông bị ông dùng chân đá thẳng vào ngực ngã sóng soài ra đất. Người đàn ông tức giận, chuyển hướng đánh sang Thiên Dương. Cậu bé ốm yếu không chịu nổi những trận roi, Thiên Kỳ thấy vậy liền lấy thân mình đỡ cho em trai.

"Hai anh em mày yêu thương nhau quá đấy nhưng mà nếu tụi bây không nghe lời thì sẽ còn chịu dày vò như thế này nữa." Mỗi một câu nói, ông ta quất liên tiếp lên người Thiên Kỳ.

Bọn trẻ trong viện đứng lấp ló ngoài cửa sổ, trông thấy hết. Chúng tỏ ra sợ hãi vì khi đến đây chúng cũng từng bị đánh dã man như vậy.

Một tên đàn em trông thấy liền gọi bọn trẻ vào. Quản gia của viện Bách Thảo họ Tô, đe dọa. "Tụi mày cũng nhìn thấy rồi, đây là cái giá mà tụi mày phải trả khi không nghe lời bọn tao."

Tên viện trưởng ném chiếc roi mây về phía Tô quản gia, nói trước khi bỏ đi. "Ở đây giao lại cho chú em đấy, nhớ chăm sóc bọn trẻ cẩn thận, để chúng nó tiết lộ tao sẽ khử mày."

Tô quản gia đi qua đi lại, châm biếm nói. "Từ bây giờ nơi này sẽ là nhà của tụi mày. Ở đây tụi mày sẽ được ăn ngon mặc đẹp nhưng bù lại tụi mày phải làm việc cho tao. Hai bên đều có lợi, rất sòng phẳng phải không?" Ông ta bước tới, xoắn tay áo Thiên Kỳ lên, ở trên cánh tay có vài vết thâm tím. "Thế nên đừng bao giờ hé miệng về những vết bầm tím này cho bất cứ một ai. Tại tụi mày không chịu nghe lời nên tao chỉ dạy dỗ tụi mày cho nên người thôi."

Thiên Kỳ ôm em trai, lờ mờ hiểu rằng những ngày tháng sắp tới của mình sẽ phải trải qua những gì. Cậu khịt mũi, nói. "Đừng đánh anh em tôi nữa, chúng tôi sẽ nghe lời ông."

Tô quản gia cười nham nhở, xoa đầu Thiên Kỳ. "Vậy phải ngoan không? Tao đánh là để cho tụi mày nhớ, nếu không nghe lời không phục tùng mệnh lệnh, tụi mày chỉ có con đường chết đói, tới lúc đó đừng trách tụi tao độc ác."

Tô quản gia vẫy tay Minh Viễn, một trong số những đứa mà ông ta tín nhiệm ở đây, nói. "Dẫn hai đứa kia đi tắm đi." Ban đầu để thuyết phục Minh Viễn, Tô quản gia đã sử dụng biết bao nhiêu cây roi kèm lời lẽ hăm dọa, hạch sách để cậu phục tùng mình mà không nửa lời oán than. Giờ thì Minh Viễn trở thành đại ca của bọn trẻ trong viện Bách Thảo.

"Đi theo tao." Minh Viễn hất đầu về phía hai anh em.

Trên đường đến nhà tắm, Thiên Dương hỏi. "Từ giờ chúng ta phải ở lại đây hả anh hai?"

"Ừ."

"Người đàn ông lúc nãy thật hung dữ. Em muốn về nhà."

Bước chân Thiên Kỳ chậm lại rồi dừng hẳn. "Không được đâu, họ không cho chúng ta về đâu. Chỉ cần chúng ta ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ có cơm ăn."

"Nhưng em sợ..."

"Anh hai sẽ bảo vệ em mà."

Minh Viễn quay đầu lại. "Còn đứng đó làm gì nếu không muốn bị đánh tiếp. Chọc giận Tô quản gia sẽ khó sống yên ổn đấy, tao nhắc cho mà nhớ. Chỗ này chẳng có gì tốt lành đâu."

"Vậy sao bạn lại ở đây?" Thiên Kỳ bước lên một bước.

"Ba mẹ không cần tao nữa, ngoài nơi này tao biết đi đâu."

"Thế sao bạn không bỏ trốn?"

"Trốn ư?" Minh Viễn cười khẩy. "Vừa rồi tụi mày cũng nhìn thấy, trốn được sao? Cho tụi mày biết, Viện mồ côi Bách Thảo canh phòng nghiêm ngặt như nhà giam hơn nữa bốn bề núi cao, không biết đường đi té xuống núi chết như chơi. Cũng có nhiều đứa trốn ra khỏi viện nhưng lạc đường sẩy chân té xuống tan xương nát thịt."

Thiên Kỳ có chút hoảng hốt nhưng cố giữ vẻ bình thản. "Tôi không tin đâu, bạn đừng hù tôi." Cậu trấn an Thiên Dương. "Đừng sợ."

"Được thôi, nếu mày không tin thì nhìn xung quanh đi." Mình Viễn chỉ tay một vòng.

Thiên Kỳ đứng trên một tảng đá, nhìn tứ phía. Quả thật bốn bề đều là núi đồi dựng đứng, vừa nguy hiểm vừa không có lối thoát. Chỉ có một con đường lên viện bằng xe ô tô và cũng là cổng chính nhưng được đàn em của viện trưởng đứng canh cả ngày lẫn đêm, đến cả một con kiến cũng không lọt vào được.

Phía sau viện Bách Thảo có một con đường mòn nhỏ, phủ đầy lá cây. Những đứa trẻ từng trốn ra ngoài cũng đi bằng đường này nhưng ngặt nỗi vừa ra được bên ngoài gặp phải núi cao sừng sững, đá nhô ra chắn cả lối đi. Dù đi hướng nào cũng là núi, nếu không té xuống thì cũng lạc vào rừng sâu, bỏ mạng.

"Sao? Tin tao rồi chứ?" Minh Viễn nhếch mép hỏi Thiên Kỳ lúc này vẻ mặt ủ dột.

"Anh hai, em sợ lắm, em muốn về nhà." Thiên Dương khóc thút thít.

Thiên Kỳ dỗ dành. "Ngoan, chúng ta chỉ ở lại đây một thời gian thôi, có cơ hội anh sẽ dẫn em trốn thoát. Giờ thì anh giúp em tắm rửa."

Bên ngoài nhà tắm, Thiên Kỳ kéo khóa ba lô lấy ra hai bộ đồ cho hai đứa. Mình Viễn nhìn thấy con thỏ bông bèn nổi lòng tham. "Cho tao con thỏ này đi."

Thiên Kỳ giựt lại. "Không, nó là quà sinh nhật của mẹ tặng cho em tôi."

"Nhưng mà tao muốn lấy." Minh Viễn quyết lấy con thỏ cho bằng được. Thiên Kỳ cũng quyết tâm giữ nó lại. Cậu xô ngã Minh Viễn.

Minh Viễn tặng cậu một cú đấm. "Mày dám xô tao, ở đây tao là đại ca. Đồ của tụi mày cũng là đồ của tao."

Minh Viễn và Thiên Kỳ lao vào ẩu đả nhau. Thiên Kỳ rất ghét ai bắt nạt em mình cộng thêm thân hình Minh Viễn nhỏ con nên chẳng mấy chốc đã bị Thiên Kỳ ngồi đè lên. "Không được lấy đồ của em tao." Tức giận, Thiên Kỳ không thèm xưng hô lịch sự nữa.

Có ba đứa trẻ khác chạy tới lôi Thiên Kỳ ra khỏi người Minh Viễn. Một đứa đi méc với Tô quản gia. Một lát ông tới tát mạnh vào má Thiên Kỳ. Má trái cậu hằn in năm ngón tay đỏ lòm của Tô quản gia.

"Mẹ kiếp, mày dám gây chuyện ở đây à? Mau đi tắm cho tao, ngày mai mày sẽ phải chịu phạt."

Thiên Kỳ chỉ biết nhẫn nhịn.

Buổi tối.

Hai anh em không ngủ được vì lạ chỗ.

Thiên Dương quay sang thì thầm. "Anh hai ơi, em sợ."

"Đừng sợ, có anh hai ở đây." Thiên Kỳ vỗ về em.

"Em ngủ không được, em muốn nghe mẹ kể chuyện cổ tích."

"Mẹ không có ở đây. Anh cũng biết kể vậy, để anh kể cho em nghe nha. Ngày xửa ngày xưa, có hai anh em nhà kia cha mẹ mất sớm nên hai anh em sống nương tựa nhau. Mùa đông năm đó khắc nghiệt, vì không có tiền mua gạo..."

"Anh kể không hay, em muốn mẹ kể cơ." Thiên Dương cắt ngang.

"Nhưng mẹ không thể kể cho chúng ta nghe được nữa. Mẹ và ba đã chết rồi."

Thiên Dương tung chăn ngồi dậy. "Anh nói dối, sao ba mẹ lại chết? Em phải đi tìm hương tuyết cầu, em muốn có loài hoa ấy để ba mẹ sống lại."

"Em ngốc quá, người chết rồi không thể sống lại được."

"Em không tin đâu, em muốn đi tìm hương tuyết cầu, nó sẽ đem lại may mắn cho anh em mình, biết đâu nó sẽ giúp ba mẹ quay về thì sao."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro