Chương 3 Gặp gỡ và làm quen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thiên Kỳ ôm em trai và nói trong tiếng nấc. "Được rồi, anh hai sẽ đi tìm cùng em để ba mẹ trở về với chúng ta." Cậu an ủi.

"Đến khi nào thì chúng ta mới tìm được loài hoa ấy vậy anh?"

"Anh cũng không biết nữa, nghe mẹ nói hương tuyết cầu mọc ở sâu trong núi. Khi bắt đầu xuất hiện tuyết trắng cũng là lúc hương tuyết cầu nở rộ. Loài hoa này rất khó để tìm thấy vì thế người ta mới nói nếu ai tìm được hương tuyết cầu thì sẽ có may mắn, nó sẽ giúp chúng ta thực hiện mọi nguyện vọng mà chúng ta muốn."

"Vậy khi nào mới tìm được?"

"Vào đêm Giáng Sinh nếu như có tuyết rơi, đi theo hướng ngôi sao sáng nhất có thể sẽ tìm được."

"Vậy nếu vào đêm Giáng Sinh không có tuyết rơi thì sao?"

Thiên Kỳ bặm môi. "Thì sẽ không tìm được hương tuyết cầu."

Thiên Dương bật khóc. "Vậy thì ba mẹ không quay về với anh em mình rồi."

Thiên Kỳ xoa đầu nhóc em, an ủi. "Đừng khóc, ba mẹ luôn ở bên chúng ta."

Sáng dậy, Thiên Dương không thấy anh mình đâu bèn chạy loanh quanh khắp nơi đi tìm. Cậu tìm thấy Thiên Kỳ quỳ gối ngoài ban công, hai tay giơ cao quá đầu.

"Anh hai!"

"Sao em lại ra đây, mau vô nhà, ngoài này lạnh lắm."

"Sao người đàn ông đó phạt anh vậy?"

Thiên Kỳ buông một cánh tay xuống. "Anh không sao đâu, hồi đó anh cũng bị ba phạt hoài mà. Anh quen rồi."

Thiên Dương cùng quỳ với anh hai.

"Em làm gì vậy. Vô phòng đi. Ngoài này lạnh lắm, em sẽ bị cảm đó."

"Anh hai vì em mà chịu phạt sao em có thể bỏ mặc anh được chứ. Em xin lỗi anh, tại em mà anh bị đánh." Thiên Dương rơm rớm nước mắt. "Em cởi áo khoác cho anh mặc vào nhé, mặc rồi sẽ không bị lạnh nữa."

Thiên Kỳ ngăn tay em mình lại. "Anh không lạnh đâu, em đừng cởi."

"Nếu có ba mẹ ở đây thì tốt quá, ba sẽ không để bọn người kia ăn hiếp tụi mình. Sắp tới Giáng Sinh rồi, em nhất định sẽ tìm được hương tuyết cầu, chúng ta sẽ trở về nhà."

Giáng Sinh, bọn trẻ trong viện mồ côi cùng nhau trang hoàng cây thông Noel. Thiên Kỳ cảm thấy thời điểm này cậu và em trai mình mới được tự do. Tô quản gia cho bọn trẻ ăn mặc đẹp, thậm chí ông còn không hề quát tháo, nạt nộ hay đánh mắng nữa.

Thiên Kỳ không biết nguyên do sâu xa khiến ông ta làm vậy.

Vì hôm nay, chủ tịch tập đoàn Tống thị dẫn theo con gái là Nghi Đình đến thăm viện Bách Thảo.

Tống thị là tập đoàn kinh doanh mang tầm cỡ quốc tế. Tống Hàn Vũ – người đứng đầu Tống thị cũng là người tài trợ toàn bộ cho viện, thế nên viện trưởng và Tô quản gia mới đội lốt nai tơ trong ngày hôm nay. Không chỉ có mỗi Tống Hàn Vũ mà bất kỳ ai ghé đến, họ cũng đều giả tạo như vậy, nhằm che giấu những hành động nhẫn tâm mà mình gây ra.

Chiếc xe ô tô chở hai cha con Tống Hàn Vũ đang trên đường tới viện Bách Thảo.

Nghi Đình cứ nhìn mãi ra ngoài kính xe, không cảm xúc. Núi đồi trùng điệp lướt qua tầm mắt cô.

"Con gái, con không vui sao? Hôm nay là lễ Giáng Sinh, ba sẽ đưa con đến một nơi rất thú vị. Ở đó có rất nhiều bạn bè bằng tuổi con, có thể chơi cùng con. Con sẽ không thấy cô độc nữa." Tống Hàn Vũ sửa lại chiếc khăn choàng trên cổ con gái.

Cô bé hất tay ba mình ra, không nhìn ông lấy một lần. Cái chết của mẹ Nghi Đình đả kích đến cô bé quá lớn, khiến cô bé không chịu nổi cú sốc này, suốt ngày chỉ quanh quẩn trong phòng, ngẩn ngẩn ngơ ngơ, không nói, không hỏi tự cô lập bản thân với thế giới bên ngoài.

Tống Hàn Vũ đưa con gái đi điều trị. Bác sĩ nói rằng do cô bé chấn động tâm lý dẫn đến tự kỷ, chẳng muốn tiếp xúc với ai, thích làm những việc một mình. Bác sĩ khuyên nên cho Nghi Đình gặp gỡ và làm quen bạn bè đồng trang lứa để cô bé sống vui lên và dần nguôi ngoai nỗi đau mất mẹ.

Chiếc ô tô đỗ xịch trước cổng viện Bách Thảo.

Viện trưởng cùng Tô quản gia đã chờ sẵn ở đó.

Tống Hàn Vũ vừa bước xuống, viện trưởng liền nở nụ cười nồng hậu. "Chủ tịch Tống, hoan nghênh ngài đã đến. Sự xuất hiện của ngài thật vinh dự cho chúng tôi quá. Cô bé này chắc là lệnh ái của quý ngài, ồ, cô bé xinh quá. Xin mời vào."

"Cháu tên gì vậy?" Tô quản gia hỏi nhưng Nghi Đình không trả lời.

"Mấy đứa trẻ vẫn khỏe chứ?" Tống Hàn Vũ hỏi.

"Vẫn khỏe, lúc nào cũng khỏe hết, có tôi săn sóc mà ngài cứ yên tâm."

"Tôi đặc biệt dẫn Nghi Đình đến xem bọn trẻ biểu diễn, trong xe có nhiều quà phiền anh đem xuống phân phát cho mấy đứa nhỏ." Tống Hàn Vũ bảo với Tô quản gia.

Viện trưởng nháy mắt về phía Tô quản gia, ông ta hiểu ý tiến ra chiếc xe ô tô.

"Cảm ơn chủ tịch Tống rất nhiều, ngài thật có lòng nhân ái." Viện trưởng nịnh nọt. "Mặc dù ngài bận rộn nhưng vẫn dành thời gian để đến đón Giáng Sinh cùng với tụi nhỏ, thật đáng quý. Chúng tôi rất biết ơn ngài."

Sảnh chính. Những đứa trẻ ngồi theo thứ tự tại một chiếc bàn khá rộng. Nghi Đình nhìn khắp một lượt, vẫn không biểu hiện cảm xúc gì.

Viện trưởng vỗ hai tay vào nhau, hắng giọng. "Chào các bạn nhỏ, vị này là chủ tịch của Tống thị và con gái Nghi Đình của ông ấy. Chủ tịch Tống chính là ân nhân của viện Bách Thảo chúng ta. Mấy năm qua nhờ có sự trợ giúp của ông ấy mà chúng ta mới có cơm ăn, mới có quần áo đẹp để mặc. Hôm nay chủ tịch Tống đến có mang theo rất nhiều quà cho các con, ông cũng ở lại đón Giáng Sinh cùng với chúng ta. Nào, các con cho một tràng pháo tay đi."

Bọn trẻ đồng loạt vỗ tay rần rần. Chúng thích thú nhất là những phần quà đặt trên bàn. Tô quản gia đem từng hộp quà phát cho mỗi đứa. Bọn trẻ đứng xúm xít, giơ tay đón quà, nụ cười nở trên môi, vẻ mặt ngây thơ, hồn nhiên.

Tống Hàn Vũ bảo con gái qua chơi cùng đám bạn nhưng cô bé cứ đứng nhìn mà không nói gì hay hành động gì.

Minh Viễn chỉ tay vào Nghi Đình, nói với những đứa khác. "Tụi mày xem con nhỏ đó nhà giàu, đúng là sướng thiệt. Không biết nó có bị câm hay không mà không thấy mở miệng nói gì."

Nghi Đình nghe thấy hết, tròng mắt cô bé mở to nhìn Minh Viễn. Cậu bước đến cạnh cô. "Chào bạn, có phải thường ngày bạn nhận quà nhiều lắm đúng không?"

Tô quản gia liếc mắt. "Này, phải biết thân phận chứ. Tống tiểu thư là tiểu thư cành vàng lá ngọc sao có thể đứng ngang hàng như vậy."

Tống Hàn Vũ khoát tay. "Không sao, tôi cố tình dẫn Nghi Đình tới đây là để con bé tiếp xúc và quen thêm nhiều bạn mới." Rồi ông vẫy tay bọn trẻ. "Các cháu à, lại đây nói chuyện với Nghi Đình nhé!"

Người lớn tránh sang bên cho bọn trẻ trò chuyện với Nghi Đình.

"Bạn tên Nghi Đình hả?"

"Tên của bạn đẹp thật."

"Giáng Sinh vui vẻ nhé Nghi Đình."

Nghi Đình đến phút cuối vẫn không nói gì, vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm lúc đầu.

Khi đó, con búp bê mà cô bé ôm trong tay bỗng phát ra tiếng nói. Giáng Sinh an lành.

Minh Viễn gật gù. "Con búp bê này thay bạn nói chuyện hả?"

Nghi Đình đảo mắt một vòng rồi dừng lại ở chỗ hai anh em Thiên Kỳ đang đứng một góc riêng biệt.

Dõi theo ánh mắt của con gái, Tống Hàn Vũ nói. "Hai đứa trẻ kia có vẻ xa cách quá."

"À, ba mẹ chúng nó mất do tai nạn giao thông, chỉ trong một đêm mà cả hai anh em biến thành trẻ mồ côi. Thật là xót xa."

Nghi Đình đột nhiên bước lại chỗ hai anh em, nhìn xoáy vào Thiên Dương. Có lẽ cô bé bằng tuổi Thiên Dương nên trong lòng dâng lên một cảm xúc gần gũi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro