Chương 4 Tuyết rơi đêm Giáng Sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Chào bạn, mình là Thiên Kỳ còn đây là em trai mình – Thiên Dương." Thiên Kỳ giới thiệu.

Nghi Đình liếc xuống con thỏ bông trên tay Thiên Dương, nói. "Con thỏ bông này là do mẹ bạn tặng, đúng không?"

Tống Hàn Vũ khẽ cười, vì cuối cùng con gái ông đã có thể nói chuyện được rồi.

"Làm sao bạn biết?"

"Con búp bê biết nói này cũng là do mẹ tặng cho mình."

Thiên Dương nhìn cô bạn gái mà mình mới quen, nở nụ cười mỉm. Nghi Đình cũng cười.

Tối nay không chỉ có chủ tịch Tống mà còn có những vị khách VIP khác.

Viện trưởng đứng trên bục, nói. "Hoan nghênh quý vị đã tới đón Giáng Sinh cùng với viện Bách Thảo chúng tôi. Để chào mừng, tôi có chuẩn bị một tiết mục thật đặc biệt dành tặng cho quý vị, hy vọng quý vị sẽ thích."

Tiết mục mà viện trưởng nói là vở kịch 'Chúa chào đời' do đám trẻ trong viện Bách Thảo diễn, hai anh em Thiên Kỳ, Thiên Dương cũng tham gia. Nhác thấy Thiên Dương đứng trên sân khấu, Nghi Đình mỉm cười, cô bé còn vẫy tay với cậu.

Khi vở kịch kết thúc, Thiên Dương một mình bỏ ra ngoài, quỳ trước hang đá – nơi có bức tượng thánh nữ Maria. Thiên Dương chắp tay khấn. "Nếu tối nay có tuyết rơi con sẽ tìm được hương tuyết cầu, thế nên con tới đây để cầu nguyện. Nếu tìm được hương tuyết cầu, anh em con sẽ được gặp lại ba mẹ và sẽ sống hạnh phúc bên nhau vì hương tuyết cầu mang lại niềm vui và phúc lành."

Nghi Đình lén ba đi theo Thiên Dương ra tận hang đá. Nghe lời nguyện ước của cậu bạn, cô bé nói. "Người chết rồi không thể gặp lại được đâu, mẹ mình cũng mất rồi."

"Mình không tin đâu, chỉ cần tìm được hoa tuyết cầu thì mong muốn gì cũng thành sự thật."

Thấy Thiên Dương kiên quyết, Nghi Đình hỏi lại. "Là thật sao?"

Thiên Dương quay sang cô bé bên cạnh, nói. "Mẹ mình bảo thế mà. Chẳng lẽ bạn không muốn không gặp lại mẹ bạn à?"

"Vậy bạn cho mình đi tìm chung với nha."

"Không được."

Lời từ chối thẳng thừng của Thiên Dương làm Nghi Định xụ mặt. "Tại sao chứ?"

"Phải có tuyết rơi kia, hoa tuyết cầu chỉ xuất hiện khi tuyết rơi xuống thôi. Bây giờ tụi mình cầu xin mẹ Maria cho có tuyết đi."

Hai đứa trẻ quỳ cạnh nhau, nhắm mắt nguyện ước.

Trái hẳn với không khí tĩnh lặng ngoài hang đá, bên trong viện Bách Thảo là một mớ hỗn loạn vì sự mất tích của Thiên Dương và Nghi Đình.

Tống Hàn Vũ quay sang nói với viện trưởng. "Hai đứa nhỏ đột ngột biến mất cùng lúc chắc chắn là có nguyên do."

Viện trưởng nói. "Ông Tống, xin ông cứ bình tĩnh, tôi sẽ tức tốc sai người đi tìm, bằng mọi giá nhất định sẽ đưa tiểu thư trở về an toàn." Rồi ông ra lệnh cho đám đàn em đổ xô tìm kiếm.

"Đêm nay là Giáng Sinh, tụi nhỏ có thể đi đâu được chứ?"

Bất chợt, Thiên Kỳ nhớ lại chuyện gì đó và la lên. "Cháu biết Thiên Dương đang ở đâu, để cháu đi tìm cho ạ?"

Cậu vừa quay gót liền bị Tô quản gia giữ chặt. "Ở yên một chỗ cho tao, anh em tụi mày gây bao nhiêu phiền phức còn chưa đủ hả."

"Được rồi, im hết đi. Mau chia nhau ra tìm." Viện trưởng quát một tiếng, ai nấy đều im thin thít.

Trong lúc này Thiên Dương và Nghi Đình đã rời khỏi viện Bách Thảo. Ban đêm, gió thổi rất lạnh. Tiếng gió nghe rợn cả người. Nghi Đình rất sợ, cô bé nắm chặt áo cậu bạn đi cùng.

"Chúng ta phải đi đâu tìm hương tuyết cầu?" Nghi Đình hỏi, sợ hãi khi nhìn thấy chung quanh tối om.

"Chúng ta phải lên núi, mẹ mình nói hương tuyết cầu mọc ở trên núi."

Nghi Đình ngước nhìn ngọn núi cao trước mặt, tỏ vẻ bất an. "Nhưng núi cao lắm làm sao mà leo lên được."

"Anh hai mình nói đi theo hướng của ngôi sao sáng nhất thì sẽ tìm thấy." Thiên Dương chỉ tay về phía xa, nơi có một ngôi sao đang phát sáng hơn những ngôi sao còn lại. "Chúng ta đi thôi."

Hai đứa trẻ tiếp tục đi, xuyên qua những bụi cỏ dại mọc um tùm. Con đường lên núi gồ ghề, đầy sỏi đá. Bụi dây leo mọc chằng chịt qua các thân cây gỗ lớn. Phía dưới chân toàn là nấm. Mảnh trăng trên trời mờ ảo chẳng đủ chiếu sáng con đường rậm rạp cây cối.

Tống Hàn Vũ bật đèn pin cùng Thiên Kỳ dò dẫm trong bóng tối.

"Cháu có chắc là tụi nhỏ đã đi ngang qua con đường này không?"

"Dạ chắc. Đây là con đường duy nhất để lên núi thôi ạ!" Thiên Kỳ gật, nói chắc như đinh đóng cột.

"Nhưng sao tụi nhỏ phải lên núi?"

Thiên Kỳ giải thích cặn kẽ.

Nghe xong Tống Hàn Vũ trố mắt. "Cái gì? Hương tuyết cầu?" Có vẻ như ông không muốn tin. Cũng đúng thôi, người lớn như ông thì làm sao tin vào mấy chuyện cổ tích của bọn trẻ con. Mặc dù không tin lắm nhưng ông vẫn phải cùng Thiên Kỳ đi tìm Nghi Đình và Thiên Dương.

Tán lá trên đầu che khuất mảnh trăng pha lê. Bóng tối dần phủ lấp con đường phía trước.

Nghi Đình sụt sịt. "Mình muốn có ba đi cùng. Mình sợ quá."

"Mình cũng muốn có anh hai bên cạnh lúc này."

"Anh hai bạn có thương bạn không?"

"Có. Anh hai còn vì mình mà bị đánh, bị phạt chịu lạnh nữa."

"Bạn sống ở viện Bách Thảo vui không?"

Trẻ con không biết nói dối, Thiên Dương hồn nhiên kể. "Không vui chút nào. Tô quản gia lúc nào cũng đánh tụi mình. Ông đó là người xấu." Như để chứng minh lời mình nói là thật, Thiên Dương xoắn tay áo cho Nghi Đình xem những vết bầm trên tay cậu.

Nghi Đình chớp mắt. "Thì ra các bạn chịu nhiều khổ sở như vậy."

"Mình không hề muốn ở đây. Mình muốn về nhà. Mình phải đi tìm ba mẹ, ba mẹ sẽ bảo vệ mình khỏi bọn người xấu đó."

"Ừ, vậy tụi mình đi."

Được một đoạn, Nghi Đình than mỏi chân, đi không nổi nữa. Hai đứa nhỏ ngồi nghỉ mệt dưới một gốc cây cổ thụ.

Thiên Dương nhìn lên trời đêm, hỏi. "Mẹ bạn có biết kể chuyện cổ tích không?"

"Tất nhiên rồi. Giọng mẹ mình hay lắm."

"Mẹ mình cũng kể hay nữa. Mẹ hay kể về câu chuyện ở trong núi có một loài hoa may mắn, tên của nó là hương tuyết cầu."

Bỗng nhiên, vô số hạt tuyết từ trên trời rơi xuống. Tuyết trắng như bông bay lả tả. Tuyết cùng gió rong chơi, đuổi nhau trên những tán cây.

"Tuyết rơi rồi kìa." Thiên Dương reo lên và đưa tay hứng tuyết.

Nghi Đình ngước nhìn tuyết bay, khẽ cười. Lần đầu tiên cô bé nhìn thấy tuyết thật sự và cũng là lần đầu tiên cô bé vui kể từ khi mẹ mình qua đời.

Nhưng Thiên Dương không tìm thấy hương tuyết cầu, đến lúc tuyết ngừng vẫn không tìm thấy chỉ thấy lạnh run.

Thiên Dương và Nghi Đình ngồi sát vào nhau để truyền hơi ấm. Tô quản gia tìm thấy bọn nhỏ, báo ngay cho Tống Hàn Vũ. Ông vội đến ngay, bế Nghi Đình lên, phủi những hạt bụi tuyết dính trên tóc cô bé.

Tô quản gia cấu một phát vào hông Thiên Dương, rít qua kẽ răng. "Mày định trốn à? Để xem về tao xử mày thế nào."

Tô quản gia quay sang Tống Hàn Vũ, áy náy. "Xin lỗi chủ tịch Tống, chúng tôi không biết dạy dỗ đã để tiểu thư chịu rét rồi."

"Thôi không sao, tụi nhỏ bình an là tốt rồi." Tống Hàn Vũ không truy cứu nữa.

Quay trở về viện Bách Thảo.

Đợi hai cha con Tống Hàn Vũ đi khuất, Tô quản gia rút cây roi mây đánh túi bụi vào người Thiên Dương. Người anh trai lại dùng thân mình đỡ những trận roi mây ấy.

"Không được đánh em tôi."

"Em mày báo hại tao đi tìm cả đêm khắp rừng núi, xem tao có đánh chết nó không?" Tô quản gia lôi Thiên Kỳ ra nhưng bị cậu giữ chặt tay.

"Tôi xin ông, đừng đánh nó nữa, nó còn nhỏ lắm, ông đánh mạnh như vậy làm sao nó chịu nổi."

"Thật là... cút hết cho tao." Tô quản gia ném chiếc roi xuống sàn nhà, trừng mắt nhìn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro