Chương 5 Ly biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thiên Kỳ cõng Thiên Dương về nơi ngủ tập thể. Cậu lấy dầu thoa lên chỗ vết bầm trên tay Thiên Dương, luôn miệng nói. "Anh xin lỗi, anh đã hại em, thật ra không có hương tuyết cầu gì cả. Sao em khờ vậy, sao lại một mình lên núi tìm chứ."

Thiên Dương ngủ say trong những lời thì thầm tự trách móc của anh trai.

"Thằng nhóc này gan thật, bọn tao còn không dám đi nữa là." Minh Viễn ngồi bên cạnh, nói. "Phục hai anh em tụi mày luôn đó."

"Tôi muốn dẫn em tôi rời khỏi đây."

"Mày điên à? Không ai có thể thoát ra được nhà tù này, mày hiểu không? Tô quản gia mà bắt lại được, ổng đánh cho nhừ xương."

"Tôi không sợ ông ta đâu, tôi nhất định sẽ bảo vệ em mình."

Một đứa con gái lên tiếng. "Thiên Dương có một người anh như bạn thật tốt quá."

Minh Viễn kéo tóc cô bé. "Bộ tao không tốt hả?" Rồi cậu quay qua nói với Thiên Kỳ. "Mày dũng cảm đấy, từ giờ ai bắt nạt mày tao sẽ đánh người đó."

Nửa khuya, Thiên Kỳ giật mình thức giấc. Cậu quay sang kiểm tra thì thấy cả người Thiên Dương nóng như lửa. Cậu lắc vai Thiên Dương. "Em mau dậy đi, anh sẽ đưa em đi bác sĩ khám."

Thiên Dương thì thào. "Anh hai... từ giờ em sẽ nghe lời anh hai, không tự ý bỏ đi một mình lên núi nữa... anh hai đừng giận em..."

"Em ngốc quá, anh hai có giận gì em đâu."

Thiên Dương lại chìm vào giấc ngủ.

Minh Viễn bước đến chỗ hai anh em, đưa tay sờ lên trán Thiên Dương. "Thằng nhỏ sốt rồi, ở chỗ này mà bệnh là không có bác sĩ khám đâu. Nếu không vượt qua được chỉ có cách chờ chết."

"Không thể nào. Em ấy nhất định sẽ khỏi mà."

Nghĩ ngợi một hồi, Thiên Kỳ chạy đi gõ cửa phòng Tô quản gia. Nghe cậu trình bày sự việc, Tô quản gia mặt khó chịu đi lại đằng tủ lấy ra một vỉ thuốc bảo cậu hãy cho Thiên Dương uống.

"Đây là thuốc gì?" Thiên Kỳ nhìn vỉ thuốc không có nhãn hiệu, hỏi.

"Uống thì uống, không thì thôi, hỏi nhiều làm gì. Ở đây bệnh nào cũng uống thuốc này hết. Uống được nếu may mắn thì qua khỏi còn không thì chuẩn bị đào mộ cho em mày đi.

"Tôi không cho em ấy uống thuốc khi không biết rõ nguồn gốc, tôi cần phải đưa em ấy đi bác sĩ." Thiên Kỳ cứng miệng, nói.

"Tao đây chính là bác sĩ, sao hả, có lấy không? Không lấy tao đem cất à?"

Thiên Kỳ chộp lấy vỉ thuốc, quay trở lại chỗ ngủ. Sau khi uống thuốc, Thiên Dương vẫn nằm mê man, cơn nóng vẫn chưa hạ đi được chút nào.

Thiên Kỳ có ý định sẽ cõng em mình xuống núi đến bệnh viện.

Minh Viễn chạy vào báo tin. "Tô quản gia ngủ say rồi, mày đưa em mày đi khám đi. Nếu không đi giờ này thì không còn cơ hội nữa đâu."

"Làm sao đi được, Thiên Dương dậy không nổi nữa với lại ngoài trưa đang mưa."

Cơn mưa muộn trong mùa đông giăng kín khắp vùng núi.

"Đi cổng sau đi nhưng mà sẽ hơi xa một chút. Nếu mày muốn cứu em mày thì phải tranh thủ, mau lên." Minh Viễn giục.

"Trốn ra được mà để ông ta bắt lại là xong đời luôn đấy." Một đứa nhắc nhở.

Cả Thiên Kỳ và Minh Viễn đều im lặng, ngó nhau.

Một lúc sau, Thiên Kỳ nói. "Cuộc sống ở đây chẳng khác gì địa ngục, nếu có chết tôi không muốn chết trong tay lão cáo già ấy."

Mình Viễn móc túi lấy ra mấy tờ bạc nhăn nhúm đưa cho Thiên Kỳ. "Cầm lấy mà đi chữa bệnh cho em mày đi."

Thiên Kỳ ngạc nhiên. "Ở đâu bạn có vậy?"

Minh Viễn lướt mắt qua đám bạn, rụt rè thú nhận. "Tao lấy trộm của Tô quản gia đấy."

"Cái gì?" Thiên Kỳ hét lên the thé. "Bạn dám lấy trộm tiền của ông ta sao? Bạn không cần mạng nữa hả?"

"Đừng hỏi nữa, mau cầm rồi đi đi, chần chừ nữa là ổng thức dậy bây giờ." Minh Viễn dúi tiền vào tay Thiên Kỳ.

"Biết mất tiền, ổng sẽ tra hỏi các bạn."

"Tao sẽ nói là mày lấy tiền rồi dẫn em mày trốn thoát. Tao được ổng tin tưởng lắm nên ổng sẽ nghe thôi. Với một điều kiện là anh em mày phải đi càng xa càng tôt, tới một nơi khác hoặc lên thành phố sống. Nói tóm lại là đừng bén mảng gần viện Bách Thảo nữa. Không tìm thấy tụi mày, ổng cũng sẽ quên thôi."

"Cảm ơn bạn." Thiên Kỳ cảm động, nói. "Chẳng lẽ các bạn cứ ở mãi nơi này sao?"

"Bọn tao chưa biết nữa, sau khi lớn lên đủ sức kiếm sống bọn tao cũng sẽ rời khỏi đây thôi. Mày yên tâm." Minh Viễn vỗ vai Thiên Kỳ.

Đỡ Thiên Dương lên lưng Thiên Kỳ, Minh Viễn lấy chiếc nón đội lên đầu Thiên Kỳ. Lòng cậu xốn xang. Giờ thì cậu biết Minh Viễn không hề xấu xa như cậu nghĩ.

"Cảm ơn bạn rất nhiều. Tôi hy vọng ngày sau sẽ có cơ hội gặp lại bạn để báo ơn."

"Mày nợ tao một ân huệ, sau này nhất định phải tìm tao để báo đáp đấy."

Thiên Kỳ gật đầu, chắc nịch.

"Được rồi, mau đi đi."

Trong cơn vần vũ, Thiên Kỳ bước chậm từng bước một. Mưa tát vào mặt. Gió sượt qua tai. Lạnh căm. Suốt quãng đường đi, Thiên Kỳ không ngừng cầu nguyện.

Mưa càng lúc càng lớn. Gió quật ngã cây cối. Sấm sét rền vang.

Biệt thự Nguyệt khuyết – nơi Tống Hàn Vũ ở.

Nghi Đình ôm con búp bê sang phòng ba mình.

Phòng của Tống Hàn Vũ vẫn còn sáng đèn, ông đang làm việc tại bàn với chiếc máy tính. Thấy con gái vào, ông bỏ đó quay lại bế cô bé lên đùi. "Sao con không ngủ mà lại sang đây?"

"Con muốn nhờ ba giúp một việc."

Tống Hàn Vũ bật cười. "Con gái của ba biết nhờ vả rồi đây. Nói nghe xem, bất kể chuyện gì ba cũng sẽ làm cho con vì ba chỉ có một đứa con gái duy nhất là con thôi."

"Hai anh em Thiên Kỳ sống ở viện Bách Thảo rất thê thảm, họ đều là bạn của con nên con muốn ba dẫn họ về, chăm sóc cho họ như chăm sóc cho con vậy."

Tống Hàn Vũ xoa đầu con gái. "Mặc dù ba không hiểu rõ hoàn cảnh của hai anh em Thiên Kỳ nhưng nếu con đã muốn vậy thì nay mai chúng ta sẽ đi đón họ về sống chung."

"Đi bây giờ được không ba?"

Cứ tưởng con gái chỉ đùa nhưng nhìn nét mặt của Nghi Đình, ông biết là cô bé đang rất nghiêm túc. Ông gật đầu. "Được. Vậy thì đi."

Tống Hàn Vũ khoác thêm áo cho Nghi Đình, ra gara lấy xe chở con gái tới viện Bách Thảo.

"Ba ơi, những người đó có cho chúng ta đưa hai anh em họ đi không?" Cô bé lo lắng nhìn màn mưa trắng xóa bên ngoài.

"Con yên chí đi, ba nói một tiếng sẽ được thôi."

Chiếc xe chạy qua một vũng nước lớn làm nước bắn lên tung tóe.

Chợt Nghi Đình chỉ tay, nói. "Ba ơi, cái gì kìa?"

Tống Hàn Vũ phanh gấp, lẩm nhẩm. "Kỳ lạ, giờ này khuya như vậy rồi còn ai đi ngoài đường vậy nhỉ?"

"Hình như là Thiên Kỳ đó ba."

"Con ngồi yên trong xe, để ba đi xem thử."

Tống Hàn Vũ mở cửa xe, chạy lại gần anh em Thiên Kỳ, gọi. "Thiên Kỳ, có phải là cháu không?"

Nghe có người gọi, Thiên Kỳ mừng rỡ, nói với em trai. "Thiên Dương, em được cứu rồi."

Cậu quay người lại định chạy về phía Tống Hàn Vũ nhưng không may trượt chân, ngã chúi nhũi. Cậu làm rớt Thiên Dương từ trên lưng xuống vực thẳm. Vách đá cheo leo, cậu định nhảy xuống tìm nhưng bị một bàn tay tóm chặt.

"Đừng, nguy hiểm lắm."

"Bỏ cháu ra, cháu phải cứu em cháu." Thiên kỳ giãy giụa rồi ngất lịm.

Tống Hàn Vũ đưa Thiên Kỳ về biệt thự Nguyệt khuyết, nhận làm con nuôi, đổi từ họ Lục sang họ Tống. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro