Chương 6 Cuộc sống đối lập

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thiên Dương được Chu Thất cứu sống. Nhưng trớ trêu thay, cậu không còn nhớ những chuyện xảy ra trước đây. Trong kí ức đó, cậu chỉ nhớ mang máng và nghe thấy giọng nói của một người. Người ấy gọi thật to cái tên Thiên Dương kèm câu nói 'Anh sẽ bảo vệ và chăm sóc cho em'.

Nhưng Thiên Dương là ai, cậu lẩm nhẩm. Sau khi tỉnh dậy, Chu Thất hỏi cậu tên gì, nhà ở đâu. Cậu đều lắc đầu. Ông bèn đặt cho cậu cái tên mới là Gia Lâm, xem cậu như con ruột.

Chu Thất trước đây từng là huấn luyện viên ở trường đua ngựa nay lớn tuổi về làm việc ở một trang trại, sống lủi thủi một mình. Nhưng từ khi có thêm Gia Lâm, ông cảm thấy đỡ buồn chán hơn. Gia Lâm là đứa trẻ lương thiện, ngoan ngoãn, biết nghe lời. Tuy cuộc sống chật vật, học hành không được đến nơi đến chốn nhưng ông cố dạy dỗ thằng bé những đức tính tốt, những điều hay lẽ phải cần có ở đời.

16 năm sau.

Năm tháng trôi qua, Gia Lâm lớn lên trở thành chàng trai phong trần, bụi bặm, thích cưỡi ngựa chạy trên thảo nguyên bao la. Ngoài ra cậu còn biết gảy guitar và hát vu vơ vào những lúc hứng chí. Tất cả thời gian trong ngày cậu đều dành cho việc tắm rửa và chải bờm cho ngựa. Cậu luôn thấy vui vì làm được điều mà mình yêu thích.

"1, 2, 3... ủa sao thiếu mất một con..." Gia Lâm đang quét dọn chuồng ngựa bỗng thấy thiếu mất Tia Chớp.

Mỗi con ngựa trong trại đều có tên gọi, Gia Lâm đã đặt cho chúng. Tia Chớp là ngựa cái, nó vừa mới đẻ con. Gia Lâm đặt tên cho chú ngựa con mới chào đời là Jep.

Gia Lâm không tin Tia Chớp xổng chuồng chạy mất. Cậu nhìn quanh, thấy Chu Thất đang cố dắt Tia Chớp ra khỏi cổng.

Anh chạy đến ngăn lại. "Ba định đưa Tia Chớp đi đâu vậy?"

"Thùng gạo nhà mình hết rồi." Chu Thất nói cộc lốc.

"Nhưng Jep cần có mẹ hơn nữa Tia Chớp vẫn còn khỏe mạnh mà."

"Ba cũng đâu có muốn, giữ nó lại chỉ tốn nhiều thức ăn. Người còn chưa lo nổi huống chi là ngựa. Có người chịu trả giá cao để mua, điều này đối với trang trại của chúng ta mà nói đó là một sự may mắn đấy. Nó sẽ ở một nơi ở tốt, ăn uống đầy đủ, sẽ không chịu đói chịu rét như ở đây."

Gia Lâm cố van nài. "Nếu Jep không có mẹ nó sẽ buồn biết bao nhiêu. Sao ba lại chia cách hai mẹ con Tia Chớp?"

Chu Thất vò đầu. "Ba biết con sống thiên về tình cảm nhưng một người mà làm việc theo cảm tình quá không tốt đâu. Có đôi lúc cần phải dứt khoát và lạnh lùng. Nói cho con biết, ngựa cũng giống như người yêu, không thể chung sống cả đời."

"Thầy Chu, anh Lâm. Chỉ có mỗi vấn đề này mà hai người vẫn chưa giải quyết xong à? Em thấy thầy Chu làm vậy là đúng đấy." Việt Bân từ xa đi tới. Cậu là học trò của Chu Thất.

Gia Lâm ngoảnh lại. "Thằng nhóc này, em đứng về phe ai vậy hả? Luôn miệng nói muốn học cưỡi ngựa mà giờ lại đòi đồng ý bán ngựa. Một con ngựa bán được bao nhiêu tiền?"

"Anh Lâm à, anh thực tế một chút có được không. Em muốn học cưỡi ngựa nhưng em cũng muốn kiếm tiền, buổi tối em còn phải xuống chợ phụ mẹ bày hàng, anh còn phải đi giao sữa."

"Hai chuyện này có liên quan à?"

Việt Bân định mở miệng cãi thì Chu Thất xen ngang. "Thôi đi, hai đứa đừng có mà cãi nhau nữa. Ba có tin này rất hay, tuần sau có một việc làm rất đơn giản, nhẹ nhàng, đứa nào tình nguyện đi làm?"

Việt Bân tránh xa vài bước chân, nói. "Con không làm đâu, công việc nào mà thầy giới thiệu đều chẳng ra cái củ khoai tây gì."

"Là con lười biếng lại còn đổ lỗi cho thầy giới thiệu công việc không đàng hoàng. Thôi, không cần con nữa." Chu Thất quay sang Gia Lâm, tươi cười. "Con giúp ba nhé!"

Gia Lâm khoanh tay. "Còn phải đợi xem đó là công việc như thế nào."

"Tuần sau có một buổi khai trương siêu thị Vĩnh Phú, họ muốn có một con chiến mã để kéo xe. Trong số những con ngựa ở trại mình thì chỉ có Jep là sự lựa chọn tốt nhất. Nó ăn rất khỏe, chỉ mới mấy ngày mà lớn nhanh như thổi... này, ba chưa nói xong mà..."

Gia Lâm đến bên trại ngựa, nhìn khắp một lượt. "Tuy con không sinh ra ở đây nhưng nơi này đã gắn bó với con suốt từ thưở thiếu niên đến tận ngày hôm nay, nói không có tình cảm thì là nói dối."

Chu Thất đến bên Gia Lâm. "Ba biết là con không nỡ nhưng mà còn đừng quên đây là bổn phận của loài ngựa với lại ba đã nhận tiền rồi cũng đã ký vào hiệp ước của họ rồi không thể không đem nó tới. Đạo lý này con không hiểu sao?"

Việt Bân xen vào giữa hai cha con. "Sống ở đời cần phải có tiền. Anh đi ra nhìn bầy ngựa, đi vào nhìn bầy ngựa có no không, không ăn cơm có được không?"

"Được rồi, quyết định vậy đi." Chu Thất vỗ vai Gia Lâm, chừng như muốn bảo đừng buồn-rồi-mọi-chuyện-sẽ-qua-thôi.

Gia Lâm im lặng, vẻ mặt u tối.

Trong lúc Chu Thất cùng Việt Bân kéo Tia Chớp lên xe tải đỗ ở đầu cổng thì Gia Lâm chạy ngay vào chuồng lấy con Jep ra và cưỡi đi đuổi theo chiếc xe tải đằng trước nhưng không kịp. Gia Lâm xuống ngựa, vuốt ve chiếc mũi của nó, lòng buồn vô hạn.

Gia Lâm dẫn Jep về lại trang trại, nói với Chu Thất bằng giọng buồn bã. "Con vừa mới đưa Jep đi tiễn mẹ của nó. Từ giờ ba muốn làm gì thì làm, đừng động vào Jep của con."

Sống chung với bầy ngựa đã được 15 năm, Việt Bân nói Gia Lâm yêu ngựa còn hơn chính cả bản thân mình. Dù là Việt Bân hay người cha nuôi đều không hiểu suy nghĩ trong đầu anh. Ngựa hay bất kể loài động vật nào cũng đều có mạng sống và cảm xúc như con người. Vừa rồi anh trông thấy đôi mắt buồn rười rượi của Tia Chớp khi nghe tin mình sắp bị bán đi nhưng anh lại không làm gì được.

Ghé sát tai Jep, Gia Lâm thì thầm. "Tao xin lỗi, Jep à..."

Tống Hàn Vũ đã lớn tuổi, giao hết quyền điều hành công ty cho đứa con trai nuôi là Thiên Kỳ.

Thiên Kỳ được học hành tử tế, nhân cách lại đứng đắn. Thông minh, tài giỏi, anh đã không phụ công ơn nuôi dưỡng của ba nuôi, đưa công ty ngày một đi lên.

Từ màn hình tivi lớn của Tống thị đưa tin: Ngày mai siêu thị Vĩnh Phú sẽ khai trương, một cuộc tranh đấu khốc liệt giữa các siêu thị sắp bắt đầu. Chủ tịch của tập đoàn Tống thị - ông Tống Hàn Vũ đã đầu tư một số tiền rất lớn, quyết tâm đưa Vĩnh Phú trở thành nơi mua bán lớn nhất Đông Nam Á.

Màn hình chuyển qua một đoạn clip ngắn về một chàng trai ưu tú. Giọng nói của người dẫn chương trình vẫn tiếp tục: Mọi sự chuẩn bị cho lễ khai mạc của Vĩnh Phú đều do giám đốc của Tống thị Tống Thiên Kỳ toàn quyền lên kế hoạch. Chưa đầy 30 tuổi nhưng anh đã trở thành một ngôi sao sáng giá trên thương trường. Anh hành xử văn minh, thận trọng trong công việc, quyết đoán, xử lý tình huống nhanh nhạy, hiệu quả làm việc vô cùng tốt. Có điều nghe nói anh và chủ tịch Tống hình như không chung máu mủ. Tập đoàn Tống thị lây nay có truyền thống kế thừa gia tộc. Chính điều này đã mở ra một cuộc tranh cãi giữa các cổ đông trong công ty. Hiện nay có rất nhiều người liên danh với Tống thị cũng như có một số thành phần chơi 'bẩn' nhằm hạ bệ Tống thị. Tống Thiên Kỳ đã đem hết khả năng của mình tận tụy làm việc, mong muốn trở thành người kế thừa của tập đoàn Tống thị. Dự đoán rằng sẽ có nhiều ý kiến trái chiều, dư luận cũng rất quan tâm chờ đợi diễn biến tiếp theo.

Tòa nhà Tống thị khá rộng. Họ dành ra một khu vực thật đặc biệt, thật long trọng để khai trương Vĩnh Phú.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro