Chương 10 Trái tim lệch nhịp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tại sao mình lại đứng ngoài cửa sổ, đây là nhà mình mà. Gia Lâm chắc lưỡi rồi mở nhẹ cửa đi vào. Vừa mới đặt một chân qua cửa, Gia Lâm bị Nghi Đình làm cho dọa chết khiếp.

Cô cầm lấy cái chảo như là vũ khí, giọng lập bập. "Anh làm gì mà lấp ló ngoài đó vậy?"

Gia Lâm đi hẳn vào bên trong, lại gần cô gái đang lấy cái chảo che mặt. "Tôi hỏi cô câu này mới đúng, nửa đêm nửa hôm không ngủ xuống bếp nhà tôi làm gì."

"Làm gì kệ tôi. Anh đừng quên tôi là khách và tôi trả tiền đầy đủ để qua đêm tại đây nên tôi có quyền làm bất cứ thứ gì mà tôi muốn."

Gia Lâm muốn nhìn cô thì cô lại che giấu gương mặt mình đằng sau cái chảo đang cầm trong tay.

"Tôi thấy lạ đấy, sao cô cứ giấu mặt hoài vậy? Bộ mặt cô xấu xí nên sợ người khác nhìn hả?" Anh sờ càm.

"Tại sao tôi phải cho anh thấy khuôn mặt tôi chứ?" Nghi Đình lấy chảo gõ nhẹ lên trán người đối diện.

Gia Lâm càng muốn thấy khuôn mặt cô, cô càng né. Nghĩ rằng sẽ chẳng thể nào được yên ổn ăn mì, cô ném trả cái chảo cho anh rồi chạy về phòng, ngủ cho quên cơn đói.

Biệt thự Nguyệt khuyết.

Thiên Kỳ tắt điện thoại, nói với người đang ngồi đối diện mình. "Hồi sáng con nghe phong phanh Nghi Đình lái xe quá tốc độ bị cảnh sát giữ lại nhưng sau đó cô ấy đã trốn được và đến thảo nguyên nhưng thảo nguyên rộng lớn, tìm một người e là rất khó."

Tống Hàn Vũ thở dài thườn thượt. "Cũng tại ba, do thường ngày nuông chiều nó quá mức khiến nó càng ngày càng không biết phép tắc. Chắc có lẽ phải cấm nó lái xe mới được."

"Ba đừng tự trách mình. Nghi Đình ham chơi chứ không có ý xấu xa hay cố tình lái xe quá tốc độ. Đám người ngoài kia họ thích làm to tát mọi chuyện còn chuyện của Nghi Đình với thiếu gia của Tuấn Phát là do hắn ta đòi tiền một cô gái làm việc trong quán bar, hình như cô này thiếu tiền của hắn, Nghi Đình thấy chuyện bất bình nên giúp đỡ thôi. Phóng viên không hiểu rõ sự tình đã vội viết mấy lời xàm ngôn, con đã đi gặp người viết bài này và giải thích rõ ngọn ngành, hy vọng họ sẽ đính chính."

"Còn việc mất tích của Nghi Đình, điện thoại gọi không được giờ không biết nó đang ở đâu nữa." Tống Hàn Vũ để tay lên trán, trong lòng thấy vô cùng mệt nhọc.

"Sáng mai làm lễ khai mạc rồi, ba đừng nghĩ ngợi lung tung rồi ảnh hưởng đến sức khỏe. Con tin là Nghi Đình sẽ về vào ngày mai.

Sáng hôm sau, tại nhà của Gia Lâm.

Chu Thất đã dọn sẵn bữa sáng và để trên bàn, gọi lớn. "Gia Lâm, mau vào ăn đi."

Gia Lâm từ trang trại đi ra gặp ngay Việt Bân ở cổng. Cả hai cùng bước vào. Việt Bân sà xuống bên mâm cơm, bóc thức ăn.

Chu Thất dùng đũa gõ lên mu bàn tay cậu. "Cái thằng này, mới sáng sớm đã qua nhà ăn chực. Rửa tay chưa hả?"

Việt Bân nhe răng cười rồi cậu nghiêm túc nói. "Hôm nay siêu thị Vĩnh Phú khai trương, 100 vị khách đến đầu tiên sẽ được giảm 50%."

"Vậy thì sao?"

"Chuyện tốt như vậy không đi là uổng lắm. Con quyết định rồi con sẽ đến đó. Anh Lâm, anh có muốn đi cùng không?" Việt Bân huých khuỷu tay Gia Lâm.

Không trả lời, anh hỏi lại. "Cho dù là giảm 50% nhưng chúng ta có mua nổi không?"

"Thì cũng phải có món rẻ chứ."

Chu Thất ngó chung quanh. "Anna đâu?"

Gia Lâm nhún vai. "Con không biết, mới sáng dậy đã không thấy đâu."

"Cô gái này đúng thật là kỳ lạ, chẳng biết gương mặt cô ấy thế nào luôn. Định chơi trò giấu mặt với chúng ta hay sao ấy." Chu Thất lắc đầu nói.

"Không chừng lần sau xuất hiện lại đeo mặt nạ Người Nhện." Gia Lâm vừa cười vừa nói.

Tối qua sau khi bàn bạc, Gia Lâm đồng ý đưa Jep tới buổi lễ khai mạc. Và giờ ba người bọn họ đang trên đường tới địa điểm. Con đường vắng vẻ, ngoài xe của Gia Lâm thì còn một chiếc BMW mui trần màu đỏ gạch. Chủ nhân chiếc xế hộp xịn ấy là Nghi Đình. Cô cho xe vượt qua chiếc xe cà tàng của Gia Lâm. Cô còn hạ kính xe xuống, vẫy tay với người bên kia rồi vọt lên trước mất hút ở một khúc cua. Gia Lâm nghi ngờ nhưng không chắc chắn vì cô đã thay quần áo.

Chiếc xe đang chạy ngon trớn bỗng nhiên dừng lại khiến ba người ngồi trên xe hoảng loạn.

"Xe của thầy cũ quá rồi, nên vứt đi thì đúng hơn." Việt Bân ca thán.

"Im cái mồm của cậu đi." Chu Thất quắc mắt, tháo dây an toàn đi ra phía sau kiểm tra.

Jep hí lên một tiếng.

"Để con đi coi Jep thế nào." Gia Lâm xuống xe vòng ra phía sau mở cửa. Jep đột nhiên chạy đi. Anh chỉ kịp nói 'Gặp ở buổi khai mạc' rồi đuổi theo Jep.

Qua gương chiếu hậu, Nghi Đình trông thấy Gia Lâm đang cố chạy đuổi theo Jep. Cô bèn cho xe chạy chậm lại. Đợi khi Gia Lâm tới gần, cô dừng hẳn xe, nói. "Xin chào."

Gia Lâm dừng chân, nghiêng đầu nhìn cô gái ngồi trong chiếc BMW, nhướn mày. "Cô là..."

Nghi Đình lấy chiếc mặt nạ từ trong túi xách ra, phe phẩy.

Gia Lâm nhìn chiếc mặt nạ quen thuộc, cất tiếng. "Cô là Anna à?"

Nghi Đình gật đầu, nhoẻn miệng cười. Vào khoảnh khắc ấy, tim Gia Lâm đập lệch một nhịp. Hóa ra khuôn mặt của Anna lại xinh như thế, anh nghĩ. Sóng mũi cao, đôi mi thanh tú, môi hồng cánh đào. Từng đường nét trên gương mặt cô đều hoàn mỹ. Nghi Đình mang vẻ đẹp của một thiên sứ, anh nhìn ngẩn ngơ một lúc lâu.

"Này, còn đứng đó làm gì. Anh nghĩ anh chạy lại con bốn chân kia ư? Lên đi."

Gia Lâm sực tỉnh, mở cửa ngồi vào bên trong. "Cảm ơn trước nhé!"

"Không có gì." Cô cho xe chạy hết tốc độ.

Gia Lâm sợ đến chóng cả mặt, tay vịn hết tất cả những thứ có thể vịn được. "Cô làm gì mà chạy nhanh vậy?"

"Không nhanh thì làm sao đuổi kịp được Jep."

"Làm sao cô biết con ngựa của tôi tên Jep?"

"Chẳng phải anh gọi thế à!"

"Mà cô giàu thật đấy, có cả xe hơi riêng."

"Xe tôi thuê đó."

"Chỉ có người giàu mới mua hoặc thuê xe như thế này, cô không quá giàu thì cũng thuộc diện khá giả."

Gia Lâm nhíu mày nhìn cô gái bên cạnh mình, thật sự anh muốn biết cô gái này là ai, thân thế ra sao. Nhưng cô không để anh nghĩ lâu, hất mặt nói. "Jep kìa, anh mau kêu nó dừng lại đi."

"Nếu nó mà nghe lời thì tôi đâu cần phải phí sức để đuổi theo chứ. Cô cho xe lại gần chút đi, tôi biểu diễn cho cô xem."

Nghi Đình cho chiếc BMW ép sát gần Jep, Gia Lâm nhảy từ xe lên mình Jep. Mắt Nghi Đình sáng lên, cô xuýt xoa. "Woa, hay thật. Có vẻ như cưỡi ngựa vui hơn lái ô tô nhỉ. Mình phải thử cảm giác đi ngựa mới được."

Nghĩ vậy cô xuống xe dang hai tay giữa đường. Gia Lâm cho ngựa ngừng, anh sửng cồ nhìn cô. "Làm gì vậy? Cô nhảy ra đột ngột như vậy có biết nguy hiểm lắm không hả?"

Nghi Đình gãi đầu. "Xin lỗi, xe tôi hết xăng rồi, anh cho tôi quá giang lên thành phố với nha."

Gia Lâm nói. "Tôi có việc gấp hơn nữa cưỡi ngựa mệt lắm, cô chịu không nổi đâu."

"Có gì mà chịu không nổi, chính tôi đã giúp anh đuổi theo Jep, anh cũng nên báo đáp tôi chứ." Nghi Đình cười ranh mãnh.

Gia Lâm suy tính một hồi rồi đồng ý. Anh giơ tay kéo cô lên ngựa. Cô vòng tay ôm chặt eo anh. Anh vừa thích vừa không thích cô gái này, khi thấy cô ôm eo mình, anh cộc cằn. "Cô nghĩ chúng ta là tình nhân hả?"

Cô khẽ đánh vai anh. "Tôi chỉ không muốn bị anh làm cho té xuống dọc đường thôi, anh đừng có 'suy bụng ta ra bụng người'."

Gia Lâm thôi nói, cho ngựa chạy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro