Chương 9 Một đêm ở thảo nguyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chu Thất ngồi ở sofa, đọc báo. Tờ báo hôm nay chỉ toàn đưa tin về tập đoàn Tống thị và một bài viết về cô tiểu thư vàng ngọc của họ. Ổng lẩm nhẩm. "Cái cô tiểu thư này nếu mà là con của mình, nhất định mình sẽ dạy dỗ nó một trận."

Gia Lâm cùng Việt Bân về tới nhà cùng một cô gái nữa, cô ấy vẫn đeo mặt nạ.

Việt Bân tuy có nhà riêng nhưng vẫn thường qua nhà của Chu Thất ăn chực rồi ngủ luôn tại đây. Ban đầu Chu Thất la lối om sòm, bảo Việt Bân muốn ăn ngủ ở đây thì hàng tháng phải đưa tiền nhưng cậu đến chỉ chường cái bản mặt ra mà không đưa một xu nào hết. Ông thấy riết rồi cũng quen và không phàn nàn gì nữa.

"Về rồi à, ba chờ hai đứa về ăn cơm nãy giờ còn cô này là ai đây?" Chu Thất chỉ tay vào người Nghi Đình.

Việt Bân nói. "Thầy Chu à, cô ấy là khách, sẽ ngủ một đêm ở đây."

"Cái gì? Ngủ lại?" Chu Thất la lên. "Rốt cuộc chuyện này là sao? Sao hai đứa tùy tiện đưa người lạ vô nhà hơn nữa nhà chúng ta chỉ toàn đàn ông, sao cô ấy có thể ở lại được chứ? Có còn phòng trống nào đâu. Mà này sao cô cứ đeo mặt nạ hoài thế, mở ra coi."

Chu Thất đưa tay định kéo mặt nạ xuống thì Nghi Đình hất tay ra.

Gia Lâm bấy giờ mới lên tiếng giải thích. "Con xin lỗi ba vì chưa được sự cho phép của ba mà đã dẫn người lạ tới nhà nhưng tất cả cũng tại Việt Bân, cậu ấy đã nhận tiền của cô gái này và không chịu trả lại. Con cũng chẳng còn cách nào khác."

Chu Thất quay sang trừng mắt với Việt Bân, mỉa mai. "Tôi thấy cậu càng ngày trở thành chủ của ngôi nhà này rồi đấy."

Cậu liền dúi tiền vào tay ông, cười trừ. "Con nào dám. Cô ấy chỉ ngủ có một đêm thôi mà đưa nhiều như thế này cũng đáng mà thầy, đủ cho thầy mua cả mười thùng gạo."

Trong lúc chờ Chu Thất và Việt Bân thương lượng, Nghi Đình đi xung quanh nhà ngắm nghía.

Chu Thất đếm số tiền, nụ cười mãn nguyện. "Được đấy."

"Đây là ý tưởng của con, anh Lâm không có phần đâu, thầy đừng quên thưởng cho con đấy." Việt Bân cười nham nhở.

Chu Thất vỗ mạnh vai Việt Bân, rút ra vài tờ tiền nhét vào tay cậu. Rồi ông nói với Nghi Đình. "Xin hỏi quý danh của cô để tiện xưng hô."

Nghi Đình khẽ hắng giọng. "Gọi tôi là Anna đi." Anna là tên tiếng Anh của Nghi Đình. Cái tên này ngoài ba cô ra thì không một ai biết. Cô vẫn dùng nó để chat trên facebook hay zalo vì không muốn tiết lộ tên thật để tránh bọn phóng viên thu thập được thông tin.

"Chào Anna, tôi là Việt Bân, cái này là sự chiêu đãi tối nay vì nhà chúng tôi cũng chẳng có gì đặc biệt mong cô đừng chê." Việt Bân ném lon nước ngọt cho Nghi Đình, vô tư đón nhận vị trí chủ nhà một cách vui vẻ dù chủ nhà thật sự đang đứng bên cạnh với vẻ mặt sa sầm mà không làm gì được.

"Này, đó là lon nước ngọt của anh mà, thằng nhóc này." Gia Lâm bước tới định lấy lại thì Việt Bân dang tay ra chặn. "Chỉ một lon nước ngọt thôi anh làm gì keo kiệt vậy."

Gia Lâm hết cách, ngồi khoanh tay trên ghế.

Việc thứ hai mà cả nhà Chu Thất đang đau đầu là để cho Nghi Đình ngủ ở phòng nào.

Căn nhà chỉ có hai phòng. Bình thường Việt Bân ghé chơi nếu muốn ngủ lại sẽ ngủ chung với Gia Lâm. Nay có sự xuất hiện của Nghi Đình nên căn phòng của Gia Lâm sẽ dành cho cô. Anh sẽ ngủ ngoài phòng khách hoặc ngủ trên võng ngoài vườn. Việt Bân chỉ còn cách về nhà cậu ấy.

Việt Bân giãy nảy. "Ơ... rồi con ngủ ở đâu."

"Con đâu phải là thành viên trong gia đình này." Chu Thất nhịp chân.

"Thầy đừng tuyệt tình vậy mà." Việt Bân mặt chảy dài. "Thầy đừng quên chính con là người đưa ra vụ làm ăn này nên thầy mới có được nhiều tiền như vậy."

Chu Thất giơ một ngón tay ra. "Thầy cũng đưa tiền công cho con rồi nhé. Chùng ta sòng phẳng."

"Phải đó, em nên về nhà đi kẻo mẹ sẽ lại lo lắng."

"Về thì về." Việt Bân tiến ra cửa, miệng méo xệch. Vì nhà cậu chỉ toàn con gái, cha cậu mất sơm nên cậu mới thích sang nhà của Gia Lâm là vậy.

Gia Lâm đem khăn vào cho Nghi Đình. Thấy cô còn đeo mặt nạ, anh hỏi. "Bộ cô tính lúc đi ngủ vẫn đeo cái đó hả?"

"Không liên quan tới anh." Cô nói rồi đóng sầm cửa lại.

Gia Lâm khẽ lắc đầu, anh mở cửa lớn.

"Khuya rồi con còn định đâu nữa?" Chu Thất tắt tivi, hỏi.

Anh không nói gì, mang giày vào.

"Con lại đi coi Jep chứ gì." Chu Thất bước lại đặt tay lên vai cậu. "Lâm à, con nên đối diện với hiện thực. Ngựa cũng giống như chúng ta, phải làm việc phải cống hiến cho nông trường. Vì vậy dù con có không đồng ý đi chăng nữa thì ngày mai vẫn phải mang Jep tới lễ khai mạc của Vĩnh Phú."

Anh vẫn không nói lời nào, đi ra ngoài rồi khép cửa lại. Lúc ngang qua căn phòng của mình thấy vẫn còn sáng đèn, cậu bước đến gõ tay lên kính cửa sổ. "Ở trang trại chúng tôi 10 giờ là tắt đèn, bây giờ hơn 10 giờ rồi, cô ngủ sớm đi. Ngủ ngon."

Gia Lâm đợi một lát thì căn phòng tối như mực, anh mới lẳng lặng quay gót về phía chuồng ngựa.

Nghi Đình ngả lưng xuống giường, cởi mặt nạ ra. Khuôn mặt xinh xắn của cô hiện ra trong ánh sáng mờ nhạt của vầng trăng ngoài cửa sổ. Gió khẽ lay động trên mái nhà. Cô thì thầm như nói với chính mình. Những người trong căn nhà này thật thú vị. Anh chàng đó cũng tốt nữa. Hôm nay tuy có hơi mệt nhưng được tự do, mình thực sự chẳng muốn làm tiểu thư Tống thị một chút nào. Không muốn làm Nghi Đình, mình chỉ muốn làm Anna bí ẩn thôi.

Nghi Đình thò tay vào túi áo khoác lấy ra chiếc điện thoại di động. Cả ngày hôm nay cô để chế độ im lặng, mở ra mới biết có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn từ Thiên Kỳ. Cô đọc tin mà anh gửi mới đây. Ngày mai khai mạc siêu thị Vĩnh Phú, bất luận em đang ở đâu cũng phải về nhà ngay, có việc gấp.

Cô bực bội ném điện thoại vào một góc, cảm thấy rất đói bụng. Hồi chiều mải lo chụp ảnh, tham quan này nọ rồi cãi nhau với Gia Lâm, cô vẫn chưa ăn gì. Cô bước xuống giường, cầm đèn pin bước đi trong bóng đêm.

Cô không biết nhà bếp ở lối nào, cứ đi rồi cô bỗng nghe một tiếng nói vang từ phía chuồng ngựa.

Gia Lâm đang cho Jep ăn cỏ. "Có phải mày đang buồn vì không còn được ở gần mẹ nữa đúng không? Tao cũng buồn. Có lẽ ba tao nói đúng. Mày nên tung hoành trên thảo nguyên chứ không phải làm công cụ cho người ta kéo xe. Tao cũng không có cách nào ngăn những tổn thương cho mày nhưng tao hứa với mày một ngày nào đó tao sẽ mua luôn cả trang trại này cho mày một cuộc sống tự do tự tại."

Nghe những lời thì thầm của Gia Lâm, không dưng Nghi Đình bỗng dâng lên một niềm xúc động vì cách nghĩ của cậu hoàn toàn giống với cách nghĩ của cô. Tự do tự tại, không bị ràng buộc cũng là hướng đi mà cô muốn từ lâu. Không hiểu vì sao mình lại gặp được người này, đối với anh ta, mình cứ mang một cảm giác vừa xa lạ vừa thân thuộc giống như đã quen nhau từ lâu lắm rồi vậy. Cô vừa nghĩ vừa quay trở lại nhà bếp tìm chút gì đó bỏ bụng.

Cô tìm thấy mì gói và bắc nước sôi lên bếp, cô làm mọi việc cứ như đang ở nhà mình vậy. Những hành động của cô không qua khỏi cặp mắt tinh anh của Gia Lâm. Anh đứng bên ngoài cửa sổ nhìn vào. Do sơ ý, Nghi Đình làm rơi chiếc muỗng xuống sàn nhà, kêu tang một tiếng. Âm thanh không to lắm nhưng cũng đủ làm cô thoáng sợ hãi, cô nhìn dáo dác xem thử có ai phát giác ra hành động như tên trộm của mình không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro