Chương 8 Gặp lại người cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc này Nghi Đình đang vi vu chụp ảnh ở thảo nguyên bạt ngàn gió,

Nghi Đình ước gì mình được sống ở đây, tận hưởng không khí tinh sạch và yên bình mỗi ngày. Cô chán ghét cái thế giới mà cô đang sống càng chán ghét cái cuộc sống thượng lưu, người người chỉ biết có tiền và quyền lực. Tuy ba và anh trai cô đều là những người làm việc chân chính nhưng ngày ngày tranh giành vị trí đầu bảng trên thương trường, cổ phiếu tăng giảm chưa kể bị bọn phóng viên soi mói, bịa đặt những thông tin sai thật khiến cô cảm thấy chán nản. Có lần cô bảo với ba mình hãy nghỉ ngơi, gác công việc sang bên thậm chí cô nói hãy bỏ quách cái tập đoàn kia đi nhưng ông lắc đầu, nói. "Ba gầy dựng Tống thị biết bao nhiêu năm, sao bỏ được, con. Có đôi lúc chúng ta không thể tự mình lựa chọn, chỉ có thể tiến lên thôi." Những lúc như vậy Nghi Đình chẳng biết phải nói gì thêm, lẳng lặng thở dài.

Nghi Đình tản bộ trên cây cầu bằng đá, nhỏ và ngắn. Nước chảy êm xuôi. Cảnh vật lặng như tờ. Vài bông súng nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Những tia nắng cuối ngày tàn lụi trên đồi. Dòng kênh tím ngắt. Mây trời cũng tím ngắt. Quả cầu lửa đỏ dần khuất sau ngọn cây cao vút. Nơi cuối chân mây, những ánh tím kỳ ảo chơi vơi trong làn gió cuồng nhiệt của thảo nguyên. Nghi Đình ngắm mãi không thôi, miệng xuýt xoa khen ngợi. Hoàng hôn đẹp dịu dàng.

Bụng đói cồn cào, nhận ra trưa giờ mình chưa bỏ bụng thứ gì, Nghi Đình cất máy ảnh vào túi xách, xuống chợ.

Cùng thời điểm, Gia Lâm đi giao sữa cho các cửa hiệu. Ở trong khu chợ này, Gia Lâm là anh hùng, anh từng bắt cướp, từng giúp đỡ rất nhiều người dù quen hay lạ mà không cần báo đáp vì vậy người dân nơi đây đều yêu quý anh, nhìn thấy anh họ đều vui vẻ tay bắt mặt mừng.

Sẩm tối, chợ náo nhiệt, đông đúc. Hai bên đường bày biện rất nhiều hàng hóa, đối với Nghi Đình mà nói thì món hàng nào cũng lạ lẫm, đặt biệt. Vì cô sống ở thành phố quen rồi nên khi tới đây nhìn cái gì cũng đều trố mắt. Nhìn thấy bọn trẻ đeo mặt nạ đuổi bắt đùa nghịch, cô cũng bắt chước mua đeo một cái.

Nghi Đình đi tới quầy gắp thú bông. Ai muốn gắp thì phải bỏ đồng xu vào khe. Một xu là một lượt chơi. Nghi Đình không gắp được con nào. Cô bực tức xem đi xem lại đồ gắp. Nhận ra đồ dùng để gắp thú bông có vấn đề, cô ném nó vào mặt người chủ. Đó là Việt Bân. Cậu làm thêm để kiếm tiền. Đối với cậu tiền là trên hết.

"Đồ lừa đảo, cậu gạt được trẻ con chứ không gạt được tôi đâu. Mau trả xu hết đây."

Thấy có người phát hiện mình gian lận nhưng Việt Bân vẫn cố chống chế. "Là cô tự nguyện tới đây chơi, nếu không muốn chơi nữa thì tới gian hàng khác đi."

Nhưng Nghi Đình cũng không phải là cô gái mềm mỏng, cô mở nắp kính của chiếc tủ đựng thú bông dùng tay gắp hết thú bông ra ngoài bỏ vào trong một cái túi nilon.

Việt Bân la làng. "Này, này, cô kia, cô làm cái gì vậy? Như thế này là chơi ăn gian."

"Cái này gọi là ăn miếng trả miếng, tôi chỉ lấy lại công bằng cho bọn nhỏ đã từng bị cậu lừa gạt mà thôi." Nghi Đình đem thú bông phát cho bọn nhỏ.

Gia Lâm đứng sau cô tự lúc nào. Anh khoanh tay theo dõi diễn biến của sự việc.

Việt Bân nuốt nước bọt, dứ dứ ngón trỏ trước mặt Nghi Đình. "Cô... thật quá đáng. Chỉ có mấy xu thôi mà, tôi trả cho cô là được chứ gì."

"Bây giờ tôi không muốn nhận xu nữa."

Nghi Đình vừa dợm chân đi thì Việt Bân ngáng đường. "Nếu cô thích giỡn như vậy thì đi chỗ khác, đừng cản trở công việc làm ăn của tôi. Tôi cho cô biết, nếu là người khác thì họ đã xử đẹp cô rồi."

"Nói đi nói lại cậu chỉ muốn tiền thôi chứ gì." Nghi Đình móc ví lấy ra mấy tờ tiền bóng loáng, quẳng vào người Việt Bân. "Bao nhiêu đây đủ chứ?"

Việt Bân mở to mắt, gật đầu lia lịa. "Đủ, tất nhiên là đủ rồi." Rồi cậu cầm tiền vuốt ve, nụ cười ngoác ra đến tận mang tai.

"Tôi đi được chứ?"

"Được."

"Không được." Giọng nói của kẻ thứ ba vang lên.

Nghi Đình quay đầu nhìn Gia Lâm. "Anh muốn gì?"

"Hành động của cô vừa rồi là sao? Cô ỷ mình có tiền là muốn làm gì thì làm hả?"

"Buồn cười. Anh ta muốn tiền, tôi đưa tiền. Hai bên huề nhau. Anh làm gì mà nhiều chuyện vậy? Liên quan gì tới anh." Nghi Đình nhún vai.

Gia Lâm lấy lại số tiền trên tay Việt Bân, chìa ra cho Nghi Đình. "Này, cầm về đi."

"Anh à, sao lại không nhận chứ. Em phải lấy lại số vốn mà em đã bỏ ra." Việt Bân không đồng tình cách làm của Gia Lâm.

"Em ngốc vừa thôi, cô ta đang sỉ nhục em đó." Gia Lâm quay sang đặt số tiền vào lòng bàn tay cô gái đeo mặt nạ. "Bộ có tiền là ngon lắm sao, mang về mà xài đi."

Đầu Nghi Đình như muốn bốc khói. "Tôi sai ở chỗ nào? Cậu ta lừa đảo, tôi chỉ lấy lại công bằng cho những đứa nhỏ đã từng bị cậu ta lừa thôi."

"Khoan hãy nói đến chuyện lừa đảo. Cô sai ở chỗ không tôn trọng người khác. Mỗi người trên thế giới này đều bình đẳng, đều được tôn trọng như nhau."

"Tôi chỉ dạy cho cậu ta một bài học..."

Gia Lâm cắt ngang. "Việt Bân là em tôi, nếu có dạy thì tôi mới là người dạy, đâu tới lượt cô hơn nữa hành động ném tiền vào mặt người khác của cô là sỉ nhục chứ không phải dạy bảo."

Nghi Đình hứ một tiếng. "Tôi nói một câu, anh bắt bẻ một câu. Chẳng phải anh em các người buôn bán ở đây cũng là vì đồng tiền hay sao. Chỉ cần có tiền là giải quyết được vấn đề. Hay là anh đang ghen tị tôi không đưa tiền cho anh?"

"Có những thứ còn quý giá hơn cả tiền bạc."

"Là gì chứ?"

"Nhân phẩm của một người, là tôn nghiêm, là tình cảm, là tự do. Cô có hiểu những gì tôi nói không?"

Dứt lời Gia Lâm phụ Việt Bân dọn hàng bỏ mặc Nghi Đình đứng thẫn thờ một mình giữa chợ với lời giáo huấn từ một kẻ xa lạ. Từ nhỏ tới lớn ngoài ba và anh trai, chưa một ai dám nói với cô mấy lời này. Những người trong công ty bất kể lớn hay nhỏ đều cúi rạp mỗi khi gặp cô. Dù cô có nói sai hay nói những điều vô lý, họ cũng chẳng dám cãi. Giờ ra ngoài xã hội mới biết dù là con của chủ tịch đi chăng nữa cũng đối đãi như người thường. Gia Lâm nói đúng mỗi người trên thế giới đều bình đẳng, đều được tôn trọng như nhau. Thượng lưu hay hạ lưu cũng đều là con người cần tiền để sống. Ba cô và anh trai làm việc vù đầu bù cổ chẳng phải là muốn thu lợi nhuận, muốn đưa Tống thị ngày một đi lên hay sao.

Thật không ngờ điều đơn giản vậy mà cô lại được học từ một người không cùng tầng lớp với mình. Xem ra vẫn còn rất nhiều điều mình chưa khám phá, nghĩ vậy cô quyết định ở lại nơi này thêm vài ngày nữa.

Muốn ở lại thì điều đầu tiên là cần chỗ ngủ qua đêm, Nghi Đình lại không rành về giá cả nhà trọ ở đây.

Cô gọi Gia Lâm trước khi anh cùng Việt Bân dọn hàng về. "Này, đợi đã. Có thể giúp tôi tìm phòng trọ được không?"

Gia Lâm ngó sững cô, không hiểu tại sao cô lại nhờ mình.

"Chuyện lúc nãy... tôi xin lỗi." Cô nói bằng giọng áy náy. "Anh là một người đặc biệt mà tôi từng gặp. Hiện tại tôi rất mệt và buồn ngủ nữa." Cô chìa ra số ban nãy mà cô quẳng vào người Việt Bân.

Gia Lâm chần chừ suy nghĩ. Anh không hiểu ở đằng sau lớp mặt nạ kia che giấu một con người như thế nào. Sao mình cứ có cảm giác cô ấy vừa xa lạ lại vừa gần gũi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro