Chương 6: Nghiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Đường Cảnh Huy tỉnh lại đã là 8h sáng.

Tối hôm qua liên tục làm tình hai lần khiến hắn sướng rơn cả người, bao nhiêu áp lực từ lúc làm chủ công ty tới nay bay biến hết sạch.

Hắn tắm rửa xong đi ra, nhìn trong ngoài phòng ngủ một lúc, Trần Thu Hoa đã sớm chuồn đi đâu chẳng biết.

Như vậy đi, cũng bớt lo, cơ mà ——

Đường Cảnh Huy thật sự thích thân thể người kia.

Tuy rằng dị dạng, quái dị, nhưng hương vị lại mê người bất ngờ.

Rõ ràng là đàn ông, lại có một cái động chơi sướng đến ngất ngây.

Bản chất con người thật sự ác liệt đến mức không hề có nguyên tắc, Đường Cảnh Huy vốn không phải gay, hắn chưa bao giờ có dục vọng với đàn ông, nhưng lại bởi vì một lần vô tình có cơ hội nếm thử một thân thể mới mẻ, sau đó muốn ngừng mà không thể.


Đàn ông hay đàn bà thì liên quan gì, chịch đã nghiền là được!

Nhưng Đường Cảnh Huy cũng biết, bị đối xử như tối hôm qua, Trần Thu Hoa không có khả năng để ý tới mình nữa. Hai lần giao hợp, hắn thậm chí còn không trả lễ, không ban cho Trần Thu Hoa một lần cao trào, cho dù rất rõ thể chất người kia vô cùng nhạy cảm, vẫn tàn nhẫn tặng cho cậu toàn bộ đau đớn... mà không hề có khoái cảm.

Lúc Trần Thu Hoa tìm đến mình thổ lộ có lẽ là thật lòng thật dạ, nhưng dù có là tên ngốc và si tình đi chăng nữa cũng sẽ không lưu luyến cái thể loại người đối xử với mình vô tình như vậy...

10 giờ sáng, Đường Cảnh Huy xuất hiện tại công ty. Hắn tìm đến quản lý Vương ở bộ tài vụ, muốn hồ sơ nhân sự của các nhân viên bộ phận này.

Quản lý Vương có chút bất ngờ, "Có chuyện gì sao Đường tổng?"

Đường Cảnh Huy nhìn hắn một cái, "Không có chuyện gì, xem chơi thôi, tìm hiểu sơ sơ tình trạng các nhân viên ấy mà."

Chỉ một lúc sau, hồ sơ được trình lên.

Người ở bộ tài vụ không nhiều, chỉ lật hai ba lần Đường Cảnh Huy đã tìm được phần của Trần Thu Hoa.

Trang đầu hồ sơ dán một tấm ảnh, trên ảnh Trần Thu Hoa trông rất nghiêm túc, không ôn hòa yếu đuối như trong ấn tượng của hắn.

Theo thông tin trong tư liệu, Trần Thu Hoa tốt nghiệp đại học danh tiếng vào năm 22 tuổi, nhận lời mời vào công ty, làm một mạch bốn năm, biểu hiện xuất sắc, khảo hạch hàng năm đều thuộc hạng A, hai năm trước còn được xếp vào "kế hoạch thanh niên ưu tú dự trữ" của tổng công ty, điều này nghĩa là cậu ta rất nhanh sẽ có thể được chuyển đến làm việc ở tổng công ty, đây là điều mà tất cả các nhân viên đều tha thiết mơ ước. Nhưng kỳ lạ là, không lâu sau Trần Thu Hoa lại chủ động xin rời khỏi kế hoạch, với nguyên nhân "Vì lý do cá nhân, muốn ở lại công ty này làm việc".


Đường Cảnh Huy cầm tấm đơn viết tay kia, cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười, tên này nghĩ cái gì trong đầu vậy? Tùy tiện từ bỏ một cơ hội tuyệt vời như vậy?

Suy nghĩ một lúc, Đường Cảnh Huy lại gọi điện thoại cho quản lý Vương: "Hôm nay người của bộ tài vụ đi làm đủ không? Tôi muốn mời mọi người một bữa cơm."

Bên kia quản lý Vương mở bản ghi chép chấm công, nói: "Trần Thu Hoa xin nghỉ bệnh, những người khác đều có mặt."

"Nghỉ bệnh?"

"Vâng, sáng nay Tiểu Trần gọi điện cho tôi, cổ họng khản đặc, nói cũng không nên lời."

"Cậu ta có nói ngày nào trở lại làm không?" Dừng một chút, Đường Cảnh Huy tìm đại một lý do, "Hiện tại là thời điểm công việc bận rộn nhất, xin nghỉ không tốt."

Quản lý Vương cười làm lành, "Bình thường Tiểu Trần làm việc rất tốt, chưa bao giờ xin nghỉ, Đường tổng yên tâm, cậu ấy nói hai ngày sau là có thể bắt đầu làm việc."

Ngày thứ ba, Đường Cảnh Huy quả nhiên thấy Trần Thu Hoa ở công ty.

Công ty này là công ty thương mậu Mã Long, quy mô cũng không lớn lắm, thuê một tòa nhà hai tầng, một tầng là văn phòng tổng giám đốc, bộ tài vụ, bộ nhân sự, bộ nghiệp vụ và một số bộ phận quan trọng, tầng khác là văn phòng cho các nhân viên bình thường.


Đường Cảnh Huy bước ra khỏi thang máy, đúng lúc bắt gặp Trần Thu Hoa đang đi ở phía trước mình. Nhìn từ bên cạnh, sắc mặt người nọ tái nhợt, bước chân chậm chạp, suy yếu y như người bệnh nặng mới khỏi. Hắn theo ở phía sau không lên tiếng, mãi đến khi quản lý Vương của bộ tài vụ nhìn thấy họ, chủ động chào hỏi: "Chào buổi sáng, Đường tổng! Tiểu Trần đến đây, khỏe hơn chút nào chưa?"

Nghe thấy quản lý Vương gọi hai chữ "Đường tổng", lưng Trần Thu Hoa lập tức căng cứng.

Đường Cảnh Huy hừ cười một tiếng, lách qua người cậu đi vào văn phòng tổng giám đốc.

Đường Cảnh Huy không thích ép buộc bất cứ ai.

Nhưng hắn thật sự muốn biết mình còn có thể lên giường với Trần Thu Hoa hay không.

Hắn bảo quản lý Vương gọi Trần Thu Hoa đến phòng tổng giám đốc, với danh nghĩa là "tâm sự cùng nhân viên".

Từ lúc Trần Thu Hoa bước vào, cậu vẫn một mực cúi đầu, Đường Cảnh Huy chú ý lúc cậu ngồi xuống đã chịu không nổi mà mím chặt môi.

"Còn đau?" Hắn hỏi một cách trắng trợn.

Mặt Trần Thu Hoa lập tức đỏ bừng, cả người đều căng thẳng run rẩy.

"Làm sao? Hỏi một chút cũng không được?"

"..."

Đường Cảnh Huy không kiên nhẫn "chậc" một tiếng, "Rốt cuộc còn đau hay không?"

"... Còn..."

"Có đi bệnh viện không?"

"... Không."

Đường Cảnh Huy gật gật đầu, hắn cũng nghĩ thế, người này không tiện đi bệnh viện, "Hôm đó làm cậu xong tôi có kiểm tra cho cậu, không bị thương, chỉ là bị sử dụng hơi quá độ mà thôi." Nói rồi, hắn thậm chí còn xấu xa cười hai tiếng.

Vai Trần Thu Hoa rụt lại, không dám ngẩng đầu.

"..." Đường Cảnh Huy đột nhiên hiểu rõ trong lòng.

Hắn nhìn đỉnh đầu xoã tung của người kia, nhếch môi, yên lặng nở nụ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy