Ngoại truyện 1: Thế Anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Yêu thì sao?

Yêu đến chết đi sống lại thì sao?

Cuối cùng vẫn là không thể...

Vẫn biết là không thể, nhưng lại luyến tiếc không muốn buông tay.

A...Số phận, có phải trò đùa của mi quá ác độc không?”

*****

Tôi thích nụ cười của em, nụ cười rạng rỡ như ánh ban mai.

Lần đầu tiên gặp em, đôi bàn tay nhỏ bé vươn về phía tôi, đôi mắt to tròn, long lanh nhìn tôi, và đôi môi xinh đẹp khẽ nở nụ cười. Một cảm giác ấm áp dịu dàng lan tỏa, một ý niệm bỗng nhen nhóm trong tôi...Tôi muốn bảo vệ mãi nụ cười thiên thần đó...

Tôi bày ra thật nhiều trò chơi, tôi phá phách, tôi nghịch ngợm, tôi trêu chọc hết người này đến người khác, chỉ để làm em vui. Cho dù thường xuyên bị trách phạt, nhưng đổi lại, nhận được sự quan tâm của em...

Cứ nghĩ chỉ cần mạnh mẽ hơn, tôi sẽ bảo vệ được em, nhưng tôi không ngờ, em lại bị thương vì tôi. Khi nhìn thấy vết thương trên tay em, tôi chỉ cảm thấy vô cùng tức giận. Tức giận vì em dối tôi, cũng tức giận bản thân vô dụng. Tôi biết em không trách tôi, vì vậy tôi càng không thể tha thứ chính mình...

Những trận đòn liên tục trút xuống...Hẳn là rất đau đi. Nhưng tôi lại chỉ thấy nhẹ nhõm.

Không sao rồi Thu, không sao cả...Chúng đã hứa sẽ không bắt nạt em nữa rồi...

Lúc tôi lần nữa tỉnh lại, người đầu tiên tôi thấy là em. Em ôm tôi khóc, bờ vai nhỏ bé khẽ run run, nước mắt không ngừng thấm ướt áo tôi...

_ Đừng lo, không sao đâu. Sau này có em bảo vệ chị rồi. - Tôi an ủi em, lau đi những vệt nước mắt trên khuôn mặt em...

Chúng tôi lập giao ước sẽ không giấu nhau bất kì điều gì...Thật mỉa mai đúng không? Bởi ngay từ đầu, tôi đã dối em.

Cố gắng lừa người, nhưng lại không dối được mình, cuối cùng đành chôn giấu tình cảm đó tận nơi sâu nhất trong tim...

Tôi thích khi em cười, tôi thích khi em nghịch ngợm, tôi thích em làm nũng kéo tay áo tôi, rồi khi em nổi giận chạy đuổi theo tôi...Không biết từ bao giờ, những bức tranh tôi vẽ luôn có bóng hình em...

Muốn đến gần em, muốn chạm vào em, muốn giữ em mãi mãi ở bên tôi...Nhưng chỉ là giấc mơ. Bởi vì, ngay cả tư cách yêu em, tôi cũng không có.

Ngày qua ngày, cùng em lớn lên, âm thầm yêu em, âm thầm bảo vệ em...

Cho đến một ngày, em dẫn một người đến trước mặt tôi, giới thiệu đó là bạn trai em...Không hiểu sao, tôi lại có thể bình thản đến thế, giống như không nghe thấy trái tim mình đang nứt vỡ...

Nhưng tôi chẳng kịp đau thương quá lâu. Bởi những người em quen, lại chia tay khi chưa đến một tuần. Nhiều lúc em suy tư, và em ít cười khi ở bên tôi. Có khi em lại ngồi thẫn thờ, đôi mắt mơ hồ nhìn xa xăm...Tôi biết, em đang “yêu”. Vì chỉ tình yêu mới làm một người thay đổi đến thế...

Là người đó đúng không? Em nhờ tôi trả anh ta chiếc khăn, và đêm đó, tôi thấy anh ta ôm em...

Có lẽ anh ta đẹp trai, có lẽ anh ta tài giỏi, có lẽ gia đình anh ta có điều kiện...Nhưng anh ta không thích hợp với em. Em đơn thuần, còn anh ta thì quá đào hoa. Tôi không muốn em bị tổn thương, và rồi tôi gây ra những hành động thật đáng buồn cười, cố chia rẽ em ra khỏi anh ta...Hóa ra, tất cả chỉ là cái cớ. Hóa ra, tôi đang “ghen”.

*****

Tôi không muốn quen với Phượng Ngân, vì em nên tôi đồng ý.

Tôi chấp nhận đi du học, vì em nói tôi nên đi...

Chỉ cần em nói, tôi sẽ nghe. Chỉ cần em muốn, tôi sẽ làm. Thậm chí, vì em, tôi không tiếc trả giá tất cả...

Giây phút thấy em ngã xuống biển, toàn bộ cơn sợ hãi chợt đánh úp về phía tôi. Ý nghĩ sẽ mất em làm tôi gần như phát điên. Không ngừng tìm kiếm em, không ngừng gọi tên em...Nhìn em không có sức sống, làn môi tái nhợt, lòng tôi tràn ngập hối hận, hối hận vì đã để em một mình. Nhưng không sao cả, nếu em không thể tỉnh lại, vậy tôi sẽ đi theo em...

Và rồi tôi lại phải đối diện với sự thật tàn khốc hơn, em không thuộc về tôi. Lúc anh ta đoạt em khỏi vòng tay tôi, lúc anh ta ôm em đi, khóe miệng tôi khẽ nhếch lên nụ cười chua xót...

Hẳn là số phận đã sớm sắp đặt như thế, dù có bao nhiêu sự trùng hợp quanh chúng tôi, tôi và em, chung quy vẫn chỉ là hai đường thẳng song song.

Cho đến khi tai nạn đó xảy ra, khi những người thân nhất cũng rời xa tôi, tôi mới biết mình không thể mất em, vì ngoài em ra, tôi chẳng còn ai cả...

Đáng lẽ tôi định im lặng bên em, nhưng tôi không thể ngờ, người em yêu lại là tôi.

Tôi thật sự khiếp sợ cùng khó tin, bởi vì, chúng tôi yêu nhau là thật, mà quan hệ huyết thống giữa chúng tôi cũng là thật...Vậy nên tôi tránh mặt em. Nhưng tôi vạn vạn không thể ngờ, đến khi tôi biết mình nên nói với em những gì, em lại tuyên bố là em sẽ kết hôn?

Tôi không cam tâm! Người đó đã có tất cả, vậy sao còn muốn giành em với tôi? Trong khi, sinh mạng của tôi hiện giờ, chỉ vì em mà tồn tại...Nên tôi không thể im lặng được nữa.

Có thể hiện giờ trái tim em đang hướng về tôi, nhưng tôi không thể đảm bảo, một ngày nào đó em sẽ không yêu Nhật Minh. Hơn nữa, tôi mơ hồ nhận thấy, thật ra không phải em không có cảm giác với anh ta, chỉ là em còn chưa biết mà thôi...Trước khi điều đó xảy ra, tôi phải đưa em đi.

Tôi biết em còn nhiều vướng bận, nên tôi không tiếc dùng mọi biện pháp để thuyết phục em, thậm chí lợi dụng cả sự thương cảm của em...Ngay khi bàn tay đó nắm lấy tay tôi, tôi đã tự hứa với chính mình, sẽ làm cho em hạnh phúc.

Vậy mà cuối cùng, tôi lại không thực hiện được lời hứa đó. Tôi không thể cho em một gia đình bình thường, cùng những đứa con bình thường. Nhìn em gắng cười trước mặt tôi, còn khi không có tôi lại lặng lẽ khóc một mình, tôi biết, tôi đã sai.

Tôi sẽ không bao giờ quên, được bên em, đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi...

Thấy em đau khổ, thấy em khóc, thấy em đốt tất cả tranh ảnh kỉ niệm của chúng tôi...tim tôi như bị ai xé rách. Nhưng tôi buộc phải buông tay...

Có lẽ em sẽ không bao giờ biết, làm tổn thương em, còn tàn nhẫn hơn tôi tự làm tổn thương chính mình.

Tôi trở lại tìm Nhật Minh, nhờ anh ta thay tôi chăm sóc em. Tôi biết anh ta sẽ đồng ý, vì anh ta vẫn còn yêu em.

Tôi nhận lỗi với bố mẹ em, tình nguyện gánh hết mọi trừng phạt, chỉ cầu xin họ tha thứ cho em...

Cuối cùng tôi đã chẳng còn gì, ngoài những mảnh kí ức hiện về trong mỗi giấc mơ, và nỗi nhớ em giày vò hằng đêm...

Dù tự nhắc mình là không nên, nhưng tôi vẫn không thể ngăn mình trộm ngắm em từ xa. Bên cạnh gia đình, khuôn mặt em rạng ngời niềm vui...Người đó đã có thể cho em hạnh phúc, còn tôi thì không.

Có lẽ là số phận, cho dù đi một vòng tròn lớn, mọi thứ vẫn quay về quỹ đạo của nó. Khi nhận được lời mời từ đối tác bên Nhật, tôi biết, đã đến lúc tôi nên đi. Chỉ là, tôi vẫn muốn được gặp em lần cuối...Chẳng sợ em hận tôi, cũng không muốn gặp lại tôi.

Tôi chờ em thật lâu, lâu đến mức thời gian tưởng chừng kéo dài vô tận. Mưa dần thấm ướt áo tôi, nhưng lạnh lẽo da thịt lại không bằng một phần băng giá trong trái tim tôi. Tôi cứ ngỡ, em sẽ không bao giờ đến...

Khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó, thật nhiều điều muốn nói với em, lại dường như bị nghẹn lại, cuối cùng trở thành câu xin lỗi.

Xin lỗi vì đã làm em đau khổ, xin lỗi vì làm em tổn thương, xin lỗi vì...không thể ở bên em...

“Nếu có kiếp sau, em tuyệt đối sẽ không làm em chị, cũng không họ hàng gì với chị hết.”

Nếu có kiếp sau...sẽ không bao giờ...nữa buông tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro