Ngoại truyện 2: Nhật Minh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Thế nào gọi là “gần trong gang tấc, xa tận chân trời”?

Rõ ràng  em  ngay cạnh tôi, nhưng trái tim em lại không thuộc về tôi.

Vì nó đã trôi quá xa, nơi mà tôi chẳng thể nào với tới...”

*****

Mọi người đều nghĩ, tôi có tất cả mọi thứ, nhưng chỉ tôi mới biết, điều tôi cần nhất, lại chưa bao giờ có.

Hồi nhỏ, tôi thường xuyên phải ở nhà một mình. Những bữa cơm đầy đủ cả gia đình, cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Thậm chí, tôi còn phải hẹn trước mới gặp được người mà tôi gọi là “bố mẹ”...

“Quy tắc sinh tồn trong xã hội này, nếu không phải giẫm lên người khác, thì sẽ là bị người khác giẫm lên.”

“Con phải là người giỏi nhất, xuất sắc nhất.”

“Bạn bè chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau mà thôi”...

Họ đã nói thế.

Tôi từng cố học thật giỏi, luôn đứng đầu trong các bảng xếp hạng, luôn tham gia tất cả các hoạt động ngoại khóa...Luôn muốn là người nổi bật nhất, để họ có thể nhìn tôi một chút, nhưng không, bố chưa bao giờ xoa đầu hay khen ngợi tôi, còn mẹ chưa bao giờ ôm tôi...Tôi biết thật ra họ cũng không có tình cảm với đối phương, mà chỉ vì nghĩa vụ cùng trách nhiệm mới sống với nhau. Bề ngoài họ là cặp vợ chồng hạnh phúc, còn từng đêm, họ phân phòng ngủ riêng, hẹn hò tình nhân ở bên ngoài...

“Cô độc”, có lẽ đó là từ sinh ra để dành cho tôi. Những đứa trẻ cùng trang lứa, không ai dám đến gần tôi, mà tôi cũng không muốn bắt chuyện với ai. Dần dần, tôi bị ghen ghét, bị xa lánh, bị cô lập...Xung quanh tôi, luôn có một vòng tròn vô hình ngăn cách, mỗi ngày một dày hơn.

Mãi đến khi chuyển trường năm lớp ba, tôi mới có người bạn đầu tiên. Đó là một người thực sự kì quái, thường cắt tóc ngắn, ăn mặc như con trai, lại hay lải nhải không ngừng bên tai tôi. Vậy mà kì lạ, tôi chẳng thể nào ghét nổi người đó.

Thời gian dần trôi, tôi vẫn là người giỏi nhất, là người nổi bật nhất. Xung quanh tôi luôn vây quanh thật nhiều người, họ ngưỡng mộ tôi, yêu mến tôi, thậm chí làm theo mọi yêu cầu của tôi...Nhưng không hiểu sao, tôi luôn cảm thấy mình như thiếu điều gì đó. Cho dù quen hết người này đến người khác, trái tim tôi vẫn như cũ, lúc nào cũng trống rỗng.

Kể cả khi tôi giúp đỡ cô nhi viện, nhận được tình cảm ấm áp từ bọn trẻ, sự trống trải ấy dù được vợi bớt, chung quy vẫn chẳng thể lấp đầy. Khi Bảo Yến tỏ tình với tôi, trong một thoáng xúc động, tôi đã nghĩ sẽ đồng ý. Nhưng tôi không muốn mất một người bạn, hơn nữa, tôi luôn mơ hồ cảm thấy, người mà tôi chờ đợi vẫn ở ngoài kia...Một ngày nào đó, tôi sẽ tìm thấy em...

Tôi chưa từng tin vào tình yêu sét đánh, cho tới khi gặp em. Mùa thi năm đó, em cười rạng rỡ bước dần về phía tôi, sau đó lướt qua tôi, rồi đến bên người con trai khác. Lần đầu tiên trong đời, tôi biết thế nào là “ghen tị”.

Cứ ngỡ chỉ là gặp gỡ thoáng qua, nào ngờ hình bóng ấy đã in sâu vào tâm trí tôi. Ánh mắt đó, nụ cười đó...vẫn thường xuất hiện trong mỗi giấc mơ của tôi. Cho dù ngay cả tên em, tôi cũng không biết...

Hai năm sau, gặp em lần thứ hai, em đang khóc. Đôi vai gầy nhỏ không ngừng run lên, nhưng lại quật cường không khóc thành tiếng. Lần đầu tiên, tôi có ý niệm mãnh liệt muốn bảo vệ một người.

Lần thứ ba gặp em, tôi mới biết thế nào là luống cuống thất thố, biết thế nào là chân chính để ý một người.

Lần thứ tư, vui vẻ khi biết người kia chỉ là em họ em...

Lần thứ năm...

Lần thứ sáu...

Nhờ có em, tôi đã có biết bao nhiêu lần đầu tiên, có những cảm xúc mà trước kia mình chưa từng biết đến.

Ngọt ngào, đau khổ, còn có...tổn thương.

Yêu em, giống như trúng độc, càng trúng càng sâu. Loại độc không lấy tính mạng, nhưng phải gánh chịu giày vò khổ sở, cho đến khi tìm được thuốc giải...

Dẫu em chán ghét tôi, vẫn quấn lấy em.

Dẫu bị em lạnh nhạt, vẫn gắng tươi cười đối diện với em.

Dẫu biết em có người trong lòng, vẫn không muốn từ bỏ em.

Dẫu em hỏi “Có thể giúp em quên được người đó không?”, vẫn không ngần ngại trả lời “có”.

Nhưng mà, tôi đã quá tự phụ rồi.

Nhiều lúc khẽ chạm vào em, em lại mất tự nhiên né tránh, nhiều lúc ở bên em, em lại ngồi ngẩn người, nhiều lúc em nhìn tôi, lại như nhìn một người khác...Khiến tôi có cảm giác, em đang cách tôi rất xa.

Vậy nên tôi không ngừng chọc em cười, để em chú ý đến tôi, luôn đứng thật gần, để em nhìn thẳng vào tôi, ôm chặt lấy em, để biết em vẫn bên cạnh tôi...

Nhưng dù tôi cố gắng thế nào, trái tim em vẫn không thuộc về tôi. Đến khi em đẩy tôi cho Bảo Yến, trong nháy mắt, lí trí tôi bốc cháy, chỉ còn phẫn nộ cùng đau lòng.

Chẳng sợ em ghét tôi, chẳng sợ em yêu người khác, chỉ sợ, với em, tôi chẳng có chút ý nghĩa gì.

...

Tôi không quá hiểu thái độ của Thế Anh. Cậu ta luôn xem tôi không vừa mắt, coi tôi như thù địch, thậm chí thường ngăn cản tôi tiếp xúc với em. Song tôi chỉ cho đó là vì cậu ta bảo hộ em quá mức, giống như em trai với chị gái mà thôi. Lại không thể ngờ, có ngày, tôi phải hối hận vì sự vô ý đó.

Khi em nói, “chúng ta kết hôn đi”, tôi đã không để ý đó chỉ là phút xúc động của em, không để ý em yêu ai, không để ý bất kì điều gì. Chỉ thầm nghĩ, cột chặt em tại bên người, vĩnh viễn không buông tay. Nhưng tôi vạn lần không nghĩ tới, em lại phản bội tôi!

Đời tôi chưa bao giờ phải hận ai nhiều đến thế. Tại sao? Tôi yêu em còn chưa đủ sao? Tôi đối với em chưa đủ tốt sao?

Tôi không biết những ngày tiếp theo mình đã trôi qua thế nào, chỉ biết điên cuồng vùi đầu vào công việc, mong xóa đi hình bóng em. Nhưng mỗi đêm, không thể kiểm soát mà nghĩ về em, vẫn nhớ đến em...Cô độc giày vò còn hơn lúc trước, nơi trái tim tựa hồ bị đục khoét, từng giây từng phút, âm thầm nhức nhối.

Người ta nói tôi nên quên em, nhưng không ai cho tôi biết, làm thế nào mới có thể quên.

Càng yêu em, lại càng hận em. Càng hận em, lại càng không thể quên em.

39, 40...87...187...192...

381, 382...

Đã bao ngày rồi? Tưởng chừng nỗi đau đã chết lặng, không ngờ, cậu ta lại tìm đến tôi. Lửa giận hóa thành nắm đấm, liên tục trút xuống, nhưng cậu ta không hề né tránh, cũng không đánh trả. Dù toàn thân chật vật, trên mặt xanh tím, người đó vẫn lạnh nhạt đối diện với tôi.

“Cho anh ba ngày, nếu ba ngày sau, anh vẫn không đi tìm Thu, tôi sẽ trở lại mang chị ấy đi.”

Một ngày một đêm, bóng dáng cố chấp quỳ gối trước cửa nhà em. Tôi đã biết, cậu ta yêu em, tuyệt đối không kém gì tôi. Và tôi cũng không nghi ngờ, chỉ cần tôi nói “không”, cậu ta nhất định sẽ không ngần ngại quay đi. Mà tôi, còn gì phải do dự đâu? Nếu không có em, thống khổ đến thế...

May mắn, tôi đã đến kịp lúc. Nếu chỉ chậm chút nữa thôi, tôi sẽ không thể tha thứ cho chính mình.

Vậy mà em lại thay đổi, tự hủy hoại bản thân, chỉ vì cậu ta. Em không cảm kích tôi, mà từng câu, từng chữ như kim châm vào lòng tôi. Mỉa mai, ghẻ lạnh, ruồng bỏ. Tôi biết, em muốn đuổi tôi đi, muốn tôi hoàn toàn hết hi vọng...

Cố gắng tiếp cận em, một lần lại một lần bị đau, một lần lại một lần tổn thương.

Lần cuối cùng, em nói, từ trước đến giờ, chỉ là thương hại tôi, và giờ đã phiền lắm rồi, không muốn tôi làm phiền em nữa. Mọi lớp ngụy trang sụp đổ, tim như vỡ nát. Còn chần chờ gì? Buông tay đi, giải thoát cho em, giải thoát cho chính mình.

Nhưng là, tôi còn làm không được. Mắt thấy trời mưa, lại không tự chủ cước bộ đuổi theo em. Để rồi chân chính biết thế nào là kinh hãi...

Giống như ở bờ biển, khủng hoảng nghĩ đến mất em mãi mãi.

Ánh mắt vô hồn, nụ cười nhợt nhạt, giống như chẳng còn vướng bận, chẳng còn lưu luyến. Khoảnh khắc đó, tôi đã không hề do dự lao về phía em, ôm chặt lấy em.

Xin lỗi...

Nếu có ai đó phải đi, xin hãy để anh đi.

Bởi vì, nơi này, rất đau rất đau. Thực sự anh không muốn chịu nỗi đau này thêm nữa...

...

Đến khi tỉnh lại, đập vào mắt tôi, là khuôn mặt ngập đầy nước mắt của em. Em nói, nếu tôi chết, em sẽ hận tôi, sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi.

Rốt cuộc, không thể ngăn mình ấm áp nở nụ cười.

Thì ra, trong lòng em, vẫn còn có tôi...

----------------

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro