Chapter 1: Black birthday

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ nhỏ Ami đã thiếu thốn đủ điều. Mẹ cô là gái bán hoa, trong một lần đi khách không may có thai và sinh ra cô. Bố ruột thì không biết là ai nhưng dượng thì cô biết. Mẹ lúc đó vừa sinh con, không thể đi làm, tiền ăn không có còn bị chủ nợ ráo riết tìm đến khiến mẹ phải vội vàng kết hôn với người đàn ông đang theo đuổi mẹ. Ông ta hào phóng trả nợ cho mẹ, lo ăn lo mặc. Cứ ngỡ cuộc sống khi đó đã dần ổn định thì tin dữ ập đến. Ông ta mất việc, công việc mang lại nguồn thu nhập duy nhất trong nhà bị mất, hai mẹ con lại quay trở về với cuộc sống khó khăn ngày xưa. Ami lúc đó đã đến tuổi đi học, nên mẹ phải quay trở lại đi khách. Điều đó làm ông ta cáu giận, ngày đêm đều uống đến say mèm rồi về nhà bạo hành vợ.

Hàng ngày Ami và mẹ đều trải qua như vậy. Buổi tối bố dượng về Ami lại thành thục trốn vào tủ quần áo, nhắm chặt mắt bịt tai lại để không phải nghe những tiếng la hét dữ dội. Ông ta đánh đập xong liền lấy chút tiền mẹ làm cả đêm rồi đi ra ngoài, ngay khi vừa đi khỏi mẹ liền gượng sức mở cửa tủ ra. Ami rón rén bò ra khỏi tủ, đi lấy thuốc sát trùng băng bó những vết thương trên người mẹ.

Ami khi đó mới lớp bốn nhưng đã hiểu chuyện như vậy khiến ai cũng phải xót xa.

SoHee- Areum à, hôm nay là sinh nhật cậu hả? Chúc mừng sinh nhật nha.

Areum- Hôm nay bố mẹ tớ tổ chức tiệc nướng ngoài trời cả lớp cùng đến nhé?

SoHee- Thật sao?

Areum- Ừ sau đó sẽ cùng hát mừng sinh nhật và thổi nến.

SoHee- Mà cậu định mời cả Na Ami sao? Người cậu ta có mùi gì ghê lắm. Với cả mẹ tớ nói là mẹ cậu ta làm nghề không đứng đắn nên dặn tớ không được chơi với cậu ta.

Areum- Thật sao?

Hai cô bé ngồi cách Ami một bàn đang bàn tán sôi nổi với nhau. Tất nhiên nửa chữ Ami cũng đều nghe thấy rất rõ, cô cố gắng kìm nén giọt nước mắt, bàn tay bé nhỏ nắm chặt không ngừng run lên.

Khó khăn lắm mới đến giờ tan về, các bạn trong lớp đều đổ xô đến nhà Areum ăn sinh nhật, riêng Ami lại rẽ một hướng để về nhà.

Mẹ- Về rồi à?

Ami- Vâng

Mẹ- Hôm nay là sinh nhật, con muốn làm gì không?

Ami- Không, khỏi đi. Để dành tiền vào việc khác.

Mẹ- Nay mẹ kiếm được nhiều lắm, mẹ con mình ra quán ăn thịt nướng nhé?

Ami- Con đã nói là khỏi đi mà, nay con có nhiều bài tập lắm.

Ami chăm chú làm nốt đống bài tập toán trên lớp. Làm xong trời đã tối, bụng cô đói meo rồi mà mẹ còn chưa gọi ra ăn tối.

Ami- Mẹ ơi, con đói. Có gì ăn không hả mẹ?

Mẹ- Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday happy birthday happy birthday to you.

Mẹ bất ngờ xuất hiện với chiếc bánh kem trên tay và hát bài chúc mừng sinh nhật dành tặng cho con gái của mình.

Mẹ- Sinh nhật thì làm sao thể thiếu bánh được nhỉ?

Ami nhanh chóng bật khóc, chỉ là chiếc bánh kem size nhỏ nhưng từ bé đến giờ đây là chiếc bánh kem đầu tiên thuộc về cô.

Ami- Mẹ sao vậy? Con đã nói là để dành tiền vào việc khác mà.

Mẹ- Aishh nói vậy là sao chứ? Chẳng phải con luôn muốn có một chiếc bánh sinh nhật sao?

Ami- Sao mẹ biết?

Mẹ- Vì mẹ là mẹ của con..... Hoặc có thể mẹ đã trông thấy một cô bé tên là Ami đứng nhìn vào một cửa tiệm bánh ngọt.

Mẹ- Mẹ xin lỗi, mẹ chỉ có khả năng mua size nhỏ thôi. Sinh nhật năm sau mẹ sẽ cố gắng làm việc để mua cho Ami một chiếc bánh sinh nhật thật lớn. Được không?

Ami- Mẹ tìm việc khác được không? Đừng làm công việc kia nữa.

Mẹ không trả lời, đúng hơn là bà không biết trả lời sao. Một người bỏ học từ mười lăm tuổi như bà đâu thể kiếm được công việc gì khác ngoài việc bán thân, huống hồ còn phải nuôi một đứa con gái ăn học với ông chồng ngày đêm chỉ biết uống rượu.

Mẹ- Được rồi...... Mau thổi nến đi, để ta ăn bánh.

Ami hạnh phúc thổi nến, mẹ đưa dĩa cho cô. Chiếc bánh rất ngon, nó là thứ đồ ngon nhất cô từng được ăn. Ước gì những giây phút hạnh phúc như này được kéo dài lâu hơn.

Đang vui vẻ bỗng dưng ngoài cửa truyền động lớn. Chưa kịp định hồn mẹ đã kéo Ami vào trong tủ quần áo. Ông bố dượng sau khi biệt tích một tuần nay đã trở về. Chắc hẳn số tiền ông ta cướp được lúc trước đã tiêu hết sạch, lần này về chỉ muốn lấy thêm tiền.

Mẹ- Anh về đây làm gì?

Dượng- Đây là nhà tôi, tôi muốn về lúc nào mà chả được.

Mẹ- Đi đi, đây không chào đón anh.

Dượng- Con đàn bà kia, mày có gì mà to tiếng với tao?

Mẹ- Đi đi, đợi tỉnh rượu rồi chúng ta nói chuyện.

Dượng- Tất cả là tại mày, vì mày tao mất việc, vì mày giờ tao là đứa thất nghiệp nợ nần.

Mẹ- Anh đừng có cái chuyện đổ lỗi như vậy. Nếu không phải vì cái sự vô dụng của anh thì mọi chuyện đã không thành ra như bây giờ.

Có ai đã từng nói là đừng bao giờ chọc điên kẻ đang say chưa nhỉ? Chắc mẹ Ami chưa từng nghe nên đã không may làm tên bố dượng say máu, hắn không lời lẽ nữa mà thẳng tay tát thẳng vào mặt mẹ khiến bà ngã lăn ra đất.

Dượng- Đồ đĩ! Đồ điếm!

Mỗi câu hắn lại đạp vào bụng mẹ. Bỗng chốc chiếc bánh kem trên bàn đã va vào sự chú ý của hắn, giờ hắn mới nhớ ra là mình có một đứa con gái. Hắn ném chiếc bánh thật mạnh vào tường, giở giọng bỉ ổi ra gọi.

Dượng- Ami, con đang ở đâu vậy? Hôm nay là sinh nhật con nhỉ? Ra đây dượng sẽ đưa con đi chơi, mua quà cho con.

Mẹ- Cút đi, con bé không có ở nhà.

Dượng- Tránh ra!!

Căn nhà quá nhỏ, nơi duy nhất có thể trốn chỉ có tủ quần áo nên hắn ta nhanh chóng tìm ra Ami đang run cầm cập trong góc tủ. Hắn mạnh bảo kéo tay cô bé rời đi, Ami sợ hãi chỉ biết khóc òa lên gọi mẹ.

Mẹ- Không được!!! Anh định mang con bé đi đâu? Mau thả tay ra.

Ami- Mẹ ơi...... Mẹ ơi.

Hắn đẩy mẹ cô đập lưng vào tường, bà ngã khuỵu xuống. Thấy vậy Ami liền cắn thật mạnh vào tay ông bố dượng, hắn đau quá liền thả Ami ra. Nhân cơ hội Ami liền chạy thật nhanh đến chỗ mẹ, lo lắng khôn nguôi.

Nhưng nhanh chóng tên bố dượng chạy tới, quật ngã Ami rồi đè lên người cô, tay với lấy chiếc dao trên bàn dọa sẽ tặng Ami mấy chiếc sẹo trên khuôn mặt.

Mẹ tỉnh dậy thấy tình hình không ổn liền không nghĩ gì nhiều chạy đến kéo tay hắn ra xa. Hai người đẩy đưa qua lại con dao không may liền đâm thẳng vào ngực bà. Tên bố dượng dường như ý thức được việc mình đã làm, hắn ném con dao sang một bên rồi bỏ chạy thật nhanh.

Ami liền lao nhanh đến bên mẹ, bất lực gọi tên bà nhưng bà chẳng thể đáp lời. Máu trên vết thương ở ngực cứ thể tuôn ra không ngừng. Bà nhìn Ami một lần cuối, lặng lẽ rơi nước mắt rồi tắt thở.

Sau đó cảnh sát đã đến hiện trường. Họ không tìm ra được tên bố dượng đã giết mẹ Ami nên vụ án nhanh chóng chìm vào quên lãng. Ami được đưa vào trại trẻ mồ côi, từ ngày mẹ mất Ami trở nên lầm lì ít nói. Lúc nào cũng thu mình một góc và không kết bạn với ai.

#Bánh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro