Phần Tên 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

''Ư...ưm....ư....ư...Thừa Nhân...Ư..'' Lâm Thác Khương nằm trên giường, mồ hôi chảy ra như tắm, rên rỉ.

Tống Thừa Nhân mặt đen lại thành một cục, bị ốm nằm giường mà vẫn không quên phát điên, anh không hiểu hắn ta dạo này ăn phải cái gì.

''Câm mồm, không câm thì đừng trách ông đây đánh cậu.'' Anh thực sự, thực sự nổi giận rồi. Ốm thì nằm im để người khác còn đỡ mệt, đằng này nằm còn rên rỉ dâm loạn, ai nghe được còn tưởng anh làm gì hắn nữa.

Tự rót cho mình một cốc nước, anh ngửa cổ uống ừng ực như người khát nước ba năm, thật mất hết cả thẩm mĩ. Lâm Thác Khương nằm bên giường lại nghĩ khác, nhìn theo sự chuyển động của yết hầu mà nóng người, hai mắt càng trở lên mờ ảo. Chết rồi, chẳng lẽ hắn lại sốt cao hơn sao?

''Ring.....ring.....''

Tiếng chuông cửa khiến Lâm Thác Khương như tỉnh táo hơn một chút, sao hắn ngày càng cảm thấy thân hình Tống Thừa Nhân vô cùng quyến rũ cơ chứ? Chẳng lẽ ốm hỏng đầu luôn rồi?

''Khụ...khụ... cậu ra mở cửa đi...'' Một tay vẫn đang truyền nước biển, Lâm Thác Khương hơi duỗi tay ra một chút, nhắm mắt lại. Sợ tâm trí lại điên đảo một hồi.

Bên này, Tống Thừa Nhân không hề phát hiện ra bất cứ điều gì, còn vô tư sờ vào người hắn xem bớt nóng chưa. Haizz khi yêu cảm giác thật mãnh liệt mà.

Đứng dậy mở cửa, Tống Thừa Nhân lại càu nhàu,'' Ai còn đến giờ này không biết.'' Anh đây chính là chăm sóc người bệnh mệt lắm rồi, nhấc chân cũng mỏi.

''Cạch...''

''Oa, thím Thừa Nhân.....'' Cái giọng này chỉ có thể là của Mạc Thiên Lạc, con gái của Mạc Quân Thần. Nhà họ Mạc lại chuẩn bị đến đây phá đám, đã mệt rồi, nhìn bốn vợ chồng con cái nhà này tự nhiên có cảm giác tuyệt vọng.

''Là chú không phải thím, không gọi hẳn hoi đi về.'' Mặt anh có điểm nào giống đàn bà? Hồi bé giống con gái đã là sự nhục nhã của anh rồi, lớn lên anh đây body bao đẹp, cuối cùng lại vẫn bị mấy nhóc con gọi bằng cô bằng thím. Thật không công bằng.

''Hu Hu, tại chú trắng quá, trắng như ô mô nên con tưởng chú là con gái.'' Mạc Thiên Lạc sợ hãi nép vào lòng Mạc Quân Thần.

''Vào đi, lần sau mà còn gọi như vậy chú không đưa mấy đứa đi ăn ngon nữa.''

''Vâng..''

Trác Nhiên cười cười đi vào nhà, hỏi:'' Anh Thác Khương đâu? Em nghe nói anh ấy bị ung thư giao đoạn cuối, sợ hãi quá nên phải qua đây xem.''

Mặt Tống Thừa Nhân hiện ba vạch đen:'' Ai nói ung thư giai đoạn cuối?''

''Quân Thần nói vậy.'' Trác Nhiên rất ngây thơ trả lời.

Anh quay ra hỏi:'' Cậu ta bị ung thư bao giờ?''

Mạc Quân Thần:''Thác Khương nói cậu ta hay bị cứng đầu núm nên tôi tưởng cậu ta bị ung thư vú giai đoạn cuối.''

Tống Thừa Nhân:'' Ừ...Họ Mạc các người tôi sẽ nhớ kĩ. '' Nhớ để khi nào anh chết cũng dặn người nhà cấm họ Mạc đến viếng, vì anh chết có khi là bốn vợ chồng con cái nhà họ gây ra.

�'�Q���

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mỹ#đam