chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi xuyên vào nữ chính bị bắt nạt học đường + bạo lực gia đình, tôi quyết tâm báo thù cho cô ấy, nhưng theo cách mà mọi người không thể ngờ tới. Khi tôi xuyên đến, nguyên chủ đang dập đầu trước mặt nhân vật nam chính. Nam chính bắt tay với thầy chủ nhiệm là cậu của cậu ta cướp học bổng của tôi, cậu ta nói: "Tiết Vãn Ngưng, chỉ cần hôm nay cô dập đầu đến khi tôi vừa lòng, thì tôi sẽ trả lại cơ hội nhận được học bổng cho cô." Nhưng tôi đã dập đầu hai mươi cái rồi mà cậu ta cũng không chịu buông tha. Trong cơn tức giận, tôi đã cắn mạnh vào bắp chân của nam chính, rồi nhân cơ hội đó bỏ trốn. Nam chính đuổi theo phía sau định đánh tôi, nhưng khi tôi đi ngang qua bên cạnh thầy chủ nhiệm, ông ta đã túm lấy tóc giả của tôi ngã người ra sau. Hai người bọn họ lập tức đụng vào nhau, ngã xuống bãi cỏ, rồi hai bờ môi chạm vào nhau. Tách! Tiếng chụp ảnh từ điện thoại của tôi vang lên. Ngày hôm sau, bức hình này lập tức làm sôi sục khắp các diễn đàn của trường học. 1 "Tiết Vãn Ngưng, nếu cô biết điều thì lập tức xóa những thứ trên điện thoại của mình đi." Nam chính Quý Lê mặt mày tái mét đi đến uy hiếp tôi. "Ha ha, ha ha..." Tôi giả ngu, bày ra bộ dáng dầu muối không ăn. Anh ta một hơi thật sâu, giọng điệu cũng dịu đi rất nhiều: "Vãn Ngưng, dù thế nào thì chúng ta cũng là bạn học cùng trường, làm loạn đến mức này không tốt cho bất kỳ ai cả." "Ha ha, ha ha..." Quý Lê không nhịn được nữa, cướp lấy điện thoại của tôi, muốn nhìn thử xem rốt cuộc là tôi đang cười cái gì. Sau đó cậu ta mở màn hình ra, lập tức nhìn thấy bức hình của cậu ta và thầy chủ nhiệm kia. Bên cạnh còn có một dòng chữ đi kèm: Hai người bọn họ sẽ không xảy ra quan hệ không hợp luân thường đấy chứ? Quý Lê tức giận đến mức xanh cả mặt. 2 Đương nhiên tôi sẽ không để mặt bức ảnh đó ở trên diễn đàn mãi được, dù sao nếu làm to chuyện thì rất có thể trường học sẽ gọi cảnh sát tìm đến tôi, rất phiền phức. Nhưng cho dù tôi đã xóa bỏ bài đăng thì mọi người cũng đã biết chuyện Quý Lê thích cậu của mình. Tâm trạng tôi vui vẻ đi về đến nhà, vừa mở cửa ra thì một chiếc ghế đẩu đã ném về phía tôi. "Con khốn, chẳng phải mày nói hai ngày này trường sẽ phát tiền sao? Tiền đâu?" Bố của nữ chính uống say giận giữ quát tháo tôi. Bố cô ấy là bố đơn thân. Mẹ nữ chính bị bạo hành gia đình mà bỏ chạy, để lại một mình nữ chính hầu hạ người cha què này từ nhỏ. Cô ấy cũng thường xuyên bị đánh. Thấy tôi không nói lời nào, người bố què lại cầm theo bình rượu nhào về phía tôi. Tôi né ra sau rồi đá một cước vào cái chân lành nặn còn lại của ông ta. Ông bố què lập tức ngã sấp xuống, gào khóc kêu đau. "A! Bố không sao chứ?" Tôi tiến lên đỡ ông ta. Trong quá trình này, tôi không cẩn thận dẫm lên chân què, chân lành và lòng bàn tay của ông ta, cuối cùng lại nhảy thẳng lên cái bụng bia của ông ta. Ông bố già trợn trắng mắt co giật một hồi. 3 Ngày hôm sau, tôi nhận được một cuộc điện thoại đe dọa của Quý Lê, nói muốn khiến tôi phải chịu đau khổ. Mấy tên tay sai cùng lớp của cậu ta từng chụp những bức hình khiếm nhã của tôi ở trong phòng dụng cụ, rồi dựa vào đó để uy hiếp tôi. Tôi nghe vậy thì cười ha hả, lập tức gửi ảnh Quý Lê hôn thầy chủ nhiệm cho tay sai của cậu ta. "Mấy người không biết sao? Quý Lê thích đàn ông đấy..." Tôi thần thần bí bí gõ chữ gửi đi, sau đó lại lặng lẽ bổ sung thêm một câu: "Các người đối xử tốt với cậu ta như thế, cậu ta không lấy thân báo đáp chứ?" Rất nhanh, tay sai củ cậu ta ít đi một nửa, chỉ còn lại một người to lớn vai u thịt bắp, muốn trút giận cho Quý Lê. Tôi bị gã ta lôi vào trong phòng dụng cụ, nhân lúc gã ta đang khóa cửa, tôi lập tức rút côn điện sau lưng ra, chọc thẳng vào eo của gã ta. Chờ khi tôi vỗ vỗ tay cảm thấy hài lòng thỏa dạ đứng lên, thì đã đối diện với một người. Người nọ đeo kính gọng đen, để tóc mái ngố, mặc đồng phục học sinh rộng thùng thình, chân đi giày vải trắng. Một gương mặt bình thường không có gì đặc biệt. 4 Nhưng khi nhìn kĩ lại, tôi vẫn cảm thấy có hơi quen thuộc. Mà dưới cái nhìn của tôi, dùng mắt trần cũng có thể thấy đối phương đang rất căng thẳng. Tôi hơi híp mắt lại, khóe môi nhếch lên một nụ cười: "Tự mình thành thật khai báo, cậu từ đâu đến? Trốn ở đây làm gì?" Tay nam sinh kia run rẩy lên, nhiều lần muốn mở miệng nói chuyện nhưng rồi lại không phát ra được một từ nào. Sau một lúc lâu, cậu ấy lập tức lấy điện thoại ra, vùi đầu gõ chữ trên điện thoại. Nói thì không được, nhưng gõ chữ lại cực kỳ nhanh. 5 Tôi nhanh chóng biết được toàn bộ câu chuyện. Nam sinh này tên Diệp Vũ Hiên, hôm qua cậu ấy bị tên cao to này nhốt ở trong phòng dụng cụ. Vì thế Tiểu Hiên cứ ôm đầu gối run rẩy ngồi trong phòng dụng cụ lạnh như băng suốt một đêm. Ban đầu người ta cho rằng đây chỉ đơn giản là một chuyện bắt nạt bình thường mà thôi, nhưng mãi cho đến ngày hôm sau, Tiểu Hiên thấy tên to cao kia lại lôi một cô gái từ ngoài vào trong phòng dụng cụ. Cô gái kia chính là tôi. Cậu ấy đứng ở một góc, đã nhìn thấy cảnh tôi chơi đùa với côn điện kia. 6 Diệp Vũ Hiên rất sùng bái tôi, còn chưa đợi tôi nói gì thì cậu ấy đã tự giác chạy đi mua nước, sau đó cẩn thận đưa cho tôi: "Hôm nay cảm ơn cậu rất nhiều." Ánh mắt Diệp Vũ Hiên nhìn tôi mang theo một chút nnịnh nọt, khiến cho người ta cảm thấy đau lòng. Giây tiếp theo, cậu ấy như nhìn thấy thứ gì kinh khủng, cả người đều cứng đờ lại. Tôi nương theo tầm mắt của cậu, đúng lúc nhìn thấy Quý Lê vừa tan học đến. Hiển nhiên là hôm nay Quý Lê có chút không vui. Những người bạn ngày thường chơi thân với cậu ta, khi đi cùng cậu ta lại đều không hẹn mà cùng cách xa cậu ta nửa mét. Tuy Quý Lê vẫn đứng ở giữa đám người, thế nhưng nhìn thế nào cũng giống như là đang bị cô lập. Quý Lê vừa đi vừa lấy điện thoại ra, lẩm bẩm: "Không biết Tần Khang xử lý chuyện kia thế nào rồi, dù sao thì lần này cũng nhất định phải khiến con khốn Tiết Vãn Ngưng kia đẹp mặt!" "Đẹp mặt cái gì thế?" Tôi vọt từ sau lưng Quý Lê ra. Quý Lê bị tôi dọa cho sợ hãi, đang định mắng thì đột nhiên cậu ta lại đến gần nhìn nhìn mặt tôi nói: "Sớm như vậy mà Tần Khang đã thả cô đi rồi, không ngờ cậu ta còn biết thương hoa tiếc ngọc đấy. Thế nào, Tiết vãn Ngưng, chỉ cần bây giờ cô quỳ xuống nhận sai với tôi thì tôi đảm bảo sẽ không có người thứ ba nhìn thấy hình của cô." Tôi không thích bị người khác uy hiếp. "Có nhất thiết phải như vậy không?" Tôi lộ ra vẻ mặt tan nát cõi lòng. Quý Lê trầm mặc, đột nhiên vươn tay ra sờ mặt tôi, giọng điệu ám muội không thôi: "Thật ra trông cô cũng rất xinh đẹp, nếu như cô đồng ý đi với tôi một đêm..." Tôi không chờ cậu ta nói xong, đã lau gỉ mũi vừa móc ra lên tay của cậu ta. Quý Lê cứng đờ cả người, hơi sững sờ nhìn về phía lòng bàn tay, bầu không khí yên lặng, sau ba giây cậu ta lập tức hét lên thành tiếng. Tôi nhân cơ hội cởi quần lót của Quý Lê xuống. "Bạn học Quý này, cậu không thể như vậy!" Tôi lao thẳng về phía đám đông, rồi lại nhìn về phía Quý Lê vô cùng đau đớn nói: "Tôi biết cậu có một phương diện khác rất muốn thể hiện ham muốn của mình, nhưng mà bây giờ cũng không phải là lúc thích hợp để phơi bày ra đâu!" Người đi đường xung quanh nghe vậy thì lộ ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa. "Mẹ kiếp, Tiết Vãn Ngưng!" Quý Lê nóng nảy, một tay túm lấy quần lót, một tay muốn túm lấy tôi. Nhưng lại bị tôi tránh thoát được, nói: "Cậu có bản lĩnh thì phơi ra trước mặt bọn họ đi kìa!" Một câu nói này khiến cho đám anh em của Quý Lê đã vây quanh cậu ta rồi lại đồng loạt lui lại. Tôi nhân cơ hội tức giận giậm chân, chạy ra khỏi đám người. Đúng lúc lại gặp Tần Khang chạy từ trong phòng dụng cụ ra. Gã ta chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy anh em tốt của mình trong đám đông. Vào thời khắc ấy, gã ta liều lĩnh xông đến, vươn tay ra đỡ quần lót của Quý Lê lên. Quý Lê quay đầu lại, sắc mặt tái xanh. 7 Lần này Quý Lê đã bùng nổ trên diễn đàn của trường học, danh tiếng cũng mất hết sạch. Ở một đêm nọ, cậu ta gọi điện cho tôi, tức giận nhục mạ tôi. Ở trong sách, nguyên chủ bị đổ oan vì lấy học bổng mà bán đứng thân thể. Cô ấy nhận hết thẩy những ánh mắt khinh bỉ và chế nhạo, rồi hèn mọn cầu xin Quý Lê buông tha cho cô ấy. Nhưng Quý Lê lại giả vờ thương xót, châm chọc cô nhầm đường lạc lối. Trong truyện gốc, thời còn học sinh Quý Lê là một kẻ cực kỳ cặn bã. Chỉ có như vậy, sau khi cậu ta công thành doanh toại, đã lựa chọn xin lỗi nữ chính, như thế mới càng làm nổi bật lên giá trị của kẻ lãng tử quay đầu được người người ca tụng. Chỉ tiếc là tôi không hề tin vào chuyện như vậy bao giờ cả. Sau khi đạt được hạnh phúc mỹ mãn, kẻ cặn bã sẽ không bao giờ ân hân hối lỗi trước những người đã từng bị mình làm tổn thương cả, bọn họ sẽ chỉ càng giẫm thêm nhiều người nữa dưới chân mà thôi. Chúng ta đừng mong chờ cảm hóa được kẻ cặn bã. Điều chúng ta phải làm là bóp chết kẻ cặn bã ngay tại chỗ, ăn miếng trả miếng, đánh đòn trả đòn, chỉ như vậy mới có thể khiến kẻ đó vĩnh viễn không có khả năng giẫm lên máu thịt của chúng ta để mua danh chuộc tiếng. 8 Vì vậy tôi nói: "Bây giờ cậu nói nhiều như vậy, ai biết có phải trong lòng cậu có đang mừng thầm hay không? Cảm thấy sức hút của mình có thể mê hoặc được người cùng giới, còn có thể phô ra vóc dáng của mình?" Quý Lê im lặng. Tôi nghe thấy cậu ta liên tục điều chỉnh hơi thở của mình, một lúc lâu sau cuối cùng cậu ta mới bình tĩnh lại, vừa định mở miệng nói thì "bụp" một tiếng, tôi cúp điện thoại luôn rồi. Chẳng mấy chốc Quý Lê đã liên tục gọi đến. Tôi cũng không gấp, thẳng tay để máy về chế độ yên lặng. 9 Một ngày nọ, khi tôi đi ngang qua một con hẻm cách trường học không xa, tôi nhìn thấy Diệp Vũ Hiên gầy yếu bị mấy người vây quanh, đấm đá liên tục vào người. "Mày có cần mặt mũi nữa không, bọn tao nuôi mày lớn như vậy, kêu mày đi xin ông nội mày một ít tiền thì có gì không được hả?" "Trước đây bố mẹ mày chết, thân thích của bố mày không ai thèm nhận nuôi mày, bây giờ yêu cầu bọn họ đưa ra ít tiền cũng không được à?" Mấy người này là Tần Khang và bố mẹ của gã. Tần Khang nói: "Ha ha, em họ này, mày con mẹ nó nghe lời chút đi, đi kiếm ít tiền về cho nhà tiêu xài thôi mà." Bọn họ vậy mà lại là anh em họ, thảo nào Tần Khang không cho Diệp Vũ Hiên ra khỏi phòng dụng cụ, cậu ấy cũng thực sự không về nhà. Dù sao có trở về thì chỉ cần Tần Khang không vui, cậu ấy cũng vẫn sẽ bị đánh. Tôi không nhịn được nữa, xông thẳng về phía bọn họ nói: "Xe hút bể phốt tới!" Hai cái thùng dán đổ lên người bọn họ. Sau đó tôi quay đầu kéo Diệp Vũ Hiên chạy đi. Sau khi về trường học. Diệp Vũ Hiên cẩn thận quan sát ánh mắt của tôi, nhỏ giọng nói cảm ơn: "Bạn, bạn học Tiết, cảm ơn cậu lại giúp tôi..." Bên dưới cặp kính vỡ nứt là đôi mắt đang dần ươn ướt của cậu. Tôi cẩn thận lấy nó xuống, phát hiện ra tên nhóc này còn rất đẹp trai. Vì thế tôi nói với cậu ấy: "Cậu hớt tóc mái lên cho tôi xem nào." Diệp Vũ Hiên thành thật làm theo. Chờ khi cậu ấy lấy mắt kính xuống, lại hớt tóc mái lên, một khuôn mặt ngây thơ non nớt hoàn toàn lộ ra. Tôi nhớ ra cậu ấy là ai rồi. 10 Chịu cảnh bạo lực gia đình và bạo lực học đường mỗi ngày, khiến nguyên chủ từng nghĩ đến việc tự tử. Nhưng cô ấy còn chưa kịp tự sát thì trong trường học đã xảy ra một vụ nhảy lầu trước. Mà người nhảy lầu kia, chính là Diệp Vũ Hiên trước mắt. Nhìn những việc mà cậu ấy từng trải qua, tôi rất hiểu được tại sao cậu ấy lại lựa chọn tự sát. Ở trong cuốn sáy này, tình cảnh của cậu ấy và Tiết Vãn Ngưng giống nhau, nhưng cậu ấy lại thảm hại hơn nhiều. Nghĩ tới đây, tôi không nhịn được vỗ vỗ vai cậu: "Có tâm sự gì đừng tự mình chịu đựng, cứ nói ra đi." "Không... Không có..." Thậm chí Diệp Vũ Hiên còn lắp bắp nói: "Mấy người nhà anh họ chỉ là quá tức giận mà thôi, không có ý gì xấu cả..." "Cậu tự tin vào lời nói này sao?" Tôi bình tĩnh nhìn về phía cậu ấy. Diệp Vũ Hiên bị tôi nhìn thì cúi đầu, hốc mắt cậu đỏ lên. Đến cuối cùng, giọng nói cậu ấy nghẹn lại, sau khi hít sâu một hơi mới bất đắc dĩ nói: "Tôi biết bọn họ đang bắt nạt tôi, nhưng bố mẹ tôi đều đã qua đời rồi, tôi không có nơi nào để đi, chỉ có thể ở lại nhà của chú tôi mà thôi." Tôi đứng dậy, đưa tay về phía cậu ấy: "Nhận rõ hiện thực mới là một bước tiến lớn, việc tiếp theo phải làm chỉ có phản kháng mà thôi." 11 Ban đêm, khi Diệp Vũ Hiên về nhà, chú dì của cậu lại muốn tiếp tục đánh thì lại bị Tần Khang ngăn lại. Đến sau nửa đêm, Tần Khang mới điện cho tôi nói: "Tôi đã làm theo lời cô nói rồi, cô không được phép đăng ảnh lên mạng." Tôi đáp: "Còn phải xem tâm trạng đã." Tần Khang bực bội: "Trước đó cô không nói thế! Tại sao cô lại không giữ lời chứ hả?" Tôi nở nụ cười: "Đúng thế, tôi chính là kẻ hèn hạ vô sỉ không giữ chữ tín đấy! Biết chưa? Biết rồi thì đừng chọc đến tôi." Một lúc lâu sau, Tần Khang mới nghẹn uất đáp lại: "Cô đúng là đáng sợ." 12 Nói chung từ ngày đó trở đi, tuy Diệp Vũ Hiên vẫn bị đối xử khắc nghiệt ở trong nhà họ Tần như trước, nhưng ít nhất cậu ấy cũng không còn bị đánh nữa. Cậu ấy coi tôi tựa như siêu nhân. Tôi cười hỏi: "Muốn biết cách để trở nên mạnh hơn không?" Cậu ấy gật đầu như giã tỏi. Tôi dạy Diệp Vũ Hiên bước đầu phản kháng, chính là nói không với những kẻ bắt nạt mình. Cho dù là bắt nạt học đường hay bạo lực gia đình thì bọn họ cũng sẽ tiếp tục tăng cường sau khi người bị hại dễ dàng tha thứ nhiều lần. Tôi và Diệp Vũ Hiên đang đi cạnh nhau thì tình cờ đụng phải Quý Lê. Quý Lê nhìn thấy tôi từ xa, ánh mắt đã lập tức bốc lên lửa giận. "Tiết Vãn Ngưng! Sao cô dám không nghe điện thoại của tôi?" Nhìn thấy Diệp Vũ Hiên bên cạnh tôi, sắc mặt Quý Lê lập tức trở nên kỳ lạ: "Hóa ra là cô ở bên cậu ta rồi. Cô nhi xứng với quỷ nghèo, hai người các người đúng là xứng đôi." Tôi bình tĩnh xua xua tay, nói với Quý Lê: "Tuy cậu nói không sai, nhưng nếu như tôi tung bức ảnh này ra thì cậu sẽ phải đáp trả như thế nào đây." Nói rồi tôi móc tấm poster cực lớn từ trong túi đeo sau lưng ra, mạnh mẽ mở nó ra. Hình ảnh Quý Lê hôn say đắm thầy chủ nhiệm, và hình ảnh cậu ta được một người đàn ông lực lưỡng đỡ quần lót đồng thời đập vào mắt của cậu ta. Quý Lê tức điên lên rồi, vươn tay cướp lấy tấm poster, xé nát nhừ nó ra. "Tiểu Diệp, lên!" Nhưng đúng lúc này tôi liền hô lớn. Trong lúc cậu ta đang tức giận, Diệp Vũ Hiên bỗng nhiên cúi thấp người, học dáng vẻ trước đây của tôi, kéo quần lót của Quý Lê tụt xuống. Điều khiến người ta không ngờ là, trong quần của Quý Lê lại vẫn còn một cái quần nữa. Tôi cười phá lên, nhưng vẫn kéo Diệp Vũ Hiên bỏ chạy thật nhanh. Chờ đến khi Quý Lê tỉnh táo lại, muốn đuổi theo tôi, nhưng vừa nhấc chân đã bị giây giày hai bên trái phải mà tôi buộc trộm kéo cho mất thăng bằng ngã xuống. Quý Lê ngã dập mặt xuống đấy, khi cậu ta ngẩng đầu lên thì tôi đã kéo Diệp Vũ Hiên chạy xa. Tôi đưa Diệp Vũ Hiên đến cửa lớp học, trước khi đi còn cố ý chào hỏi cậu ấy: "Hễ cậu ta đến tìm cậu làm phiền thì cậu lập tức chạy đến phòng làm việc của thầy giáo mách, chỉ cần cậu không đến những nơi vắng vẻ một mình, thì ban ngày ban mặt như thế này, cho dù bố của cậu ta là thầy chủ nhiệm cũng không dám làm gì cậu cả." Diệp Vũ Hiên đứng ở cửa lớp nhìn tôi, sau khi nghe tôi nhắc nhở xong thì nghiêm túc gật gật đầu. Lòng dũng cảm trong người cậu cũng đang dần sống lại và lớn dần. 13 Ngày hôm sau, khi gặp lại Diệp Vũ Hiên, cả người cậu dường như trông hơi khác. Nam sinh sửa lại kiểu tóc mới mẻ gọn gàng, không còn tóc mái dài che mắt, cặp kính gọng đen nặng nề đeo trên mặt cũng được tháo xuống, khuôn ặt thanh tú sạch sẽ lập tức lộ ra trước mắt mọi người. Diệp Vũ Hiên không thể quen được với ánh mắt chăm chú của người khác, cả người căng thẳng đến mức không biết nên để tay chân ở đâu. Khoảnh khắc khi cậu ấy nhìn thấy tôi, cuối cùng cũng thở dài một hơi, gương mặt ửng hồng rạng rỡ. "Chuyện gì xảy ra thế, lén lút trở nên đẹp trai sau lưng bạn thân đúng không hả?" Tôi đi tới khoác lên vai cậu ấy, cười nói trêu ghẹo. Diệp Vũ Hiên vừa mới thả lỏng thì thân thể lại lập tức cứng đờ: "Tôi... Tôi..." "Bạn, bạn học Tiết, tôi có thể nắm tay cậu không?" Đi được một nửa đường, giọng nói của Diệp Vũ Hiên bên cạnh truyền đến tai tôi. Chuyện này thì có gì mà không được chứ? Tôi nắm lấy tay cậu ấy, nhướng mày nhìn cậu ấy hỏi có muốn học tôi bẻ cổ tay không. Kỳ lạ là mặt tên nhóc này lại đỏ lên như phát sốt vậy. 14 Trời không phụ lòng người chăm chỉ. Diệp Vũ Hiên khôi phục lại trạng thái, sau khi cố gắng học tập thành tích đã tăng vọt lên. Cậu bắt đầu thử cố gắng giao tiếp với thầy cô và bạn cùng lớp, đã không còn tóc mái dài che phủ và cặp kính cận dày cộp nữa, nên khuôn mặt tươi cười của cậu đã chiếm được thiện cảm của không ít người. Mà tôi thì lại càng thoải mái. Tôi lấy con chuột chết từ chỗ của Diệp Vũ Hiên về ném vào trong bàn học của Quý Lê, trả lại nhật ký Quý Lê cực khổ lấy được cho người ta, rồi lại bỏ cặp sách của cậu ta vào trong bồn cầu của WC nữ. Nói ngắn gọn lại thì cuộc sống của tôi và Diệp Vũ Hiên trôi qua vô cùng thoải mái. Sau đó chúng tôi cùng thi đỗ vào trường đại học tốt nhất. Mà đám người Quý Lê, danh tiếng xấu thì cũng thôi đi, cũng bởi vì không chú ý đến việc học hành nên sau đó không thi được vào đại học, chỉ có thể trầm luân sống qua ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vui