Chương 4 : Nam Dạ Tước tôi hận anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô đang làm bữa tối cho anh. Khi nghe tiếng bước chân, cô vui vẻ ra cửa ₫ón ah. Cô thấy ah ₫ang ôm ả vào nhà nhưng cô cũng ko lấy làm lạ trc những màn ân ái của ah và ả, cô xoay ng bước đi nhưng cô ₫ã khựng lại trc lời ns của ah :
- Băng Băng ₫ang mang thai con tôi, cô ráng mà chăm sóc cô ấy cho tốt ko thì ₫ừng trách tôi. Ah ₫ưa con mắt khinh bỉ nhìn cô và ôm eo ả vào phòng ăn.
Cô đưa tay lên xoa bụng mik, hai dòng lệ lăn dài trên khuôn mặt kiều diễm của cô :
- Cô ấy mang thai con anh còn em thì sao, em cũng mang giọt máu của anh mà. Giọng cô nghẹn ngào
- Tại sao chứ? Em ms là vợ trên danh nghĩa của anh nhưng tại sao anh nỡ ₫ối xử vs em. Bảo bối nếu cha con ko cần con thì con ₫ừng lo, mẹ sẽ bảo vệ con.
Nhưng cô ko bik rằng anh đang ₫ứng sau lưng và nghe hết tất cả mọi thứ, mặt anh tối sầm lại. Cô giật mik sợ hãi nhìn anh.
- Cô ns j? Cô mang thai? Anh bóp chặt lấy cổ cô.
- E.. Em... Um.. Um... Cô đã bắt đầu ngạt thở
- Ha. Cô có thể mang giọt máu của tôi sao. Tôi ko tin đâu, nó chắc chắn là nghiệt chủng của một thg ₫àn ông khác. Tgs đúng là thứ đàn bà dơ bẩn. Anh ném mạnh cô xuống sàn làm cô ôm bụng đau ₫ớn.
- Cô nghe rõ cho tôi chỉ có Băng Băng mới có thể mang giọt máu của tôi thôi. Ah đưa mắt khinh miệt nhìn cô rs quay lưng bước đi.
Ả từ xa nhìn cô cười khinh, ánh mắt hài lòng nhìn cô. Ah bước ₫ến cạnh ả, ả giả giọng khóc lóc :
- Anh, sao anh lại dọa chị ấy như vậy chứ. Lỡ đâu ₫ứa bé trong bụng chị ấy... Ả nũng nịu
- Hừ Băng Băng em nhân hậu quá rs đó. Ả ko xứng ₫ể em quan tâm như vậy đâu. Chỉ em và mik em ms có thể mang thai con anh thôi. Anh cắt ngang.
- Nhưng mà nó cũng vô tội mà anh. Giọng ả châm chọc
- Hừ nó là nghiệt chủng thì vô tội j chứ. Anh ôm lấy eo ả đưa ả vào trong nhưng anh nào quan tâm ₫ến cảm nhận của ng con gái ₫ang nằm gục dưới sàn nhà lạnh lẽo vs một dòng máu ₫ỏ tươi chảy dài...
~ ~ ~ Hai ngày sau ~ ~ ~
- Um.. Um. Cô dần dần mở mắt, ngồi dậy.
- Đ... Đây là đâu?
- Thiếu phu nhân đây là bệnh viện cô đã ngất hai ngày nay rs. Một giọng ns dịu dàng cất lên.
- D... Dì Vương?
- Cô ăn chút j cho lấy lại sức. Bà chìa một chén cháo ra trc mặt cô.
- Cảm ơn dì tôi ko ₫ói.
- Thiếu phu nhân cô vẫn còn buồn chuyện kia sao...
- Hửm... Chuyện...
- Con... Con của cô...
- Đúng rs con tôi con tôi nó nó...Giọng cô bảt ₫ầu hốt hoảng
- Thiếu phu nhân xin cô hãy bình tĩnh lại, ₫ừng đau khổ ₫ứa bé nó... nó ₫ã...
- Xin dì ₫ừng ns j nữa h tôi muốn yên tĩnh một mik dì ra ngoài trc đi.
- Vậy thiếu phu nhân nghỉ ngơi đi, tôi đi trc.
Bà bước ra ₫ến ₫ến cửa vừa đi vừa lo lắng " Có phải mik ₫ã ns ₫iều ko nên ns ko, mong phu nhân có thể bình tĩnh mà quên đi chuyện này". Lòng bà bắt ₫ầu xót xa cho cô, xót cho ng con gái làm tất cả vì ng mik yêu nhưng lại nhận lại kết cục bi thương như vậy.
Bây giờ căn phòng chỉ còn lại tiếng khóc nấc của cô. Tim cô như bị ai ₫ó xé nát ra vậy. Con của cô, nó... nó ₫ã... nó ₫ã... "Con yêu mẹ ko thể bảo vệ đc con, mẹ xin lỗi con, mẹ mất con rs. Tr ơi tại sao chứ tại sao con ₫ã làm j sai mà phải sự hành hạ náy chứ. Đứa bé là nguồn sống của cô, bây giờ nó mất rs thì cô phải làm sao. Cô ôm bụng ₫au khổ. Trời bắt ₫ầu ₫ổ mưa, có lẽ ông trời cũng thương cho cô, thương cho cô gái đang tuyệt vọng kia. Bỗng dưng tiếng khóc mất hẳn. Đôi mắt cô ₫ỏ ngầu, ₫ôi môi ₫ỏ nhét lên một nụ cười nguy hiểm :
- Nam Dạ Tước, Lục Băng Băng. Hai ng các ng cứ vui vẻ đi. Rs sẽ ₫ến một ngày tôi sẽ ₫oạt lại tất cả những thứ vốn dĩ là của tôi. Sẽ có ngày chính tay Hàn Tử Ly tôi sẽ bắt hai ng các người phải trả giá ₫ắt vì giết cha mẹ tôi và ₫ứa con của tôi. NAM DẠ TƯỚC! Hàn Tử Ly tôi hận anh và sẽ bắt anh phải hối hận.
End chương sao hok ai ủng hộ mik hết z. 😢😢

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro