Chương 5 : Sự thật bại lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô nằm viện khoảng 1 tháng sau ₫ó thì cô ₫c xuất viện. Ngày ra viện cô ko về nhà ngay mà ₫ến mộ của mẹ cô ở Hương Trầm Viên. Cô ôm bó hoa ly trắng, loại hoa mẹ cô thík nhất ₫ặt trc bia mộ.
- Mẹ là con Tiểu Ly ₫ây. Cô thều thào
...
- Mẹ vẫn khoẻ chứ? Con vẫn khoẻ...
...
- Mẹ bik ko, ngày con kết hôn con thật sự rất hạnh phúc khi ₫c ở bên anh ta, ng con iu nhất. Nhưng hình như con ₫ã sai. Mẹ anh ta ₫ã giết cha và cả cháu của mẹ nữa, con vừa yêu vừa hận anh ta, con phải làm sao mới ₫úng ₫ây mẹ ơi! Mắt cô ngấn nước, giọng khàn khàn. - Mẹ con nghĩ kĩ rồi, con sẽ đi Pháp ₫ể tiếp tục ước mơ của mình và con nhất ₫ịnh... nhất ₫ịnh sẽ quay về ₫ể ₫oạt lại tất cả mọi thứ mà anh ta lấy của con và cả ng PHỤ NỮ kia nữa. Cô nhấn mạnh hai từ phụ nữ, phải ả Băng Băng kia là ng làm cô ra nông nổi này và cô chắc chắn sẽ bắt ả gánh lại những gì mà cô phải chịu.
Cô quay về biệt thự của anh. Một bước thẳng lên phòng của mik. Cô thu dọn vali, tất cả ₫ồ của cô chỉ vẹn là vài bộ ₫ồ và những bản vẽ của cô. Kéo vali ₫ến bàn trang điểm, ₫ể ₫ơn ly hôn và một bức thư cho anh mà lòng cô ₫au như cắt. Nhìn lên tấm ảnh cưới của cô và anh, nước mắt cô rơi xuống gương mặt xinh ₫ẹp của cô. Gượng cười kéo vali ra khỏi nơi cô từng sống.
- Thiếu... Thiếu phu nhân cô... cô ₫ây là... Dì Vương thấy ₫ống hành lí lắp bắp nhìn cô
- Dì Vương dì giữ gìn sức khỏe, cảm ơn vì thời gian ₫ã chăm sóc tôi. Cô nhìn dì Vương mỉm cười rồi quay đi
- Khoan... Khoan ₫ã thiếu phu nhân...
Cô bước lên taxi, nó chạy nhanh làm dì Vương chỉ bik ₫ứng nhìn.
- Z thì cô giữ gìn sức khỏe. Mong cô có thể có ₫c hạnh phúc. Dì Vương thầm chúc cho cô
Về phía anh
Anh ₫ang cầm sấp tài liệu trên tay nhíu mày.
- Hôm nay cô ta ko ₫ến đưa cơm sao? Anh nhìn tên thư ký
- Dạ ko có...
...
Thường ngày cô sẽ ₫ến đưa cơm cho anh mà hôm nay sao lại ko có. Nhưng anh cũng chẳng ₫ể tâm mấy vì cơm cô ₫ưa ₫ến anh chỉ liếc nhìn rồi quăng thẳng vào thùng rác.
Anh nghĩ về ả, anh muốn gặp ả nên kêu thư ký xóa tất cả lịch làm việc ₫ể ₫ến gặp ả ( na9 ơi anh kì quá😥😥)
Anh ra xe phóng thẳng ₫ến chỗ ả.
Còn ở chỗ cô. Cô ngồi bấm ₫t trong sân bay, xem những tấm hình cưới của cô và anh, lòng cô nhói đau.
Có phải cô ₫ã quá mù quáng ko. Cô ₫ã yêu nhầm ng. Cô ₫ã cố gắng mạnh mẽ nhưng nước mắt cô vẫn cứ rơi khi nghĩ về anh và ả âu yếm nhau ngay trc mặt cô.
Nhưng rồi cô cũng tự thắt lòng là sẽ ko bao giờ khóc vì anh nữa.
Bước ra máy bay, quay ₫ầu nhìn lại nơi cô từng sống, từng ₫c yêu và từng khóc vì một ng. Cô tự hứa rằng cô chắc chắn quay về, quay về ₫ể "trả thù".
Anh ₫ến trc cửa nhà ả. Bước vào ko thấy ả, nghĩ ả đang trong phòng anh đi ngay ₫ến phòng ả.
Vừa ₫ến cửa phòng thì anh nghe những tiếng rên mụ mị, dâm ₫ãng của ả.
- Ưm... Ah... Ah
- Bảo bối em thật tuyệt... Ah
- Umm... Thật sướng...ah...
- Thg Dạ Tước thật ngu ngốc, lại bị gài bẫy như z.
- Um... Đúng z hắn ta ₫âu... bik rằng... um... cô bé năm ₫ó... um... cứu hắn là cô vợ nhỏ bé mà hắn suốt ngày... ₫ánh ₫ập... um... ah... chỉ vì một câu nói của em mà hắn liền tin răm rắp ... ah... ₫ánh ₫ập chửi mắng ng năm ₫ó ₫ã cứu hắn chứ... Umm...
- Đúng vậy thật vong ân bội nghĩa... Cô ta cũng xinh ₫ẹp nhưng em vẫn tuyệt hơn bảo bối à...
Nghe thấy cặp nam nữ đang quấn quít trong phòng, lòng anh nhói lên từng cơn, ko ngờ anh lại bị ả lừa mà... mà vô tâm tàn nhẫn với chính người con gái mà năm ₫ó cứu anh trong trận hỏa hoạn khi anh còn nhỏ. Ng mà anh thầm yêu và chắc chắn sẽ ₫ối xử tốt với cô ấy khi gặp lại. Vậy mà khi cô ấy ở ngay bên cạnh anh lại nhận lầm người mà tàn nhẫn với cô.
Làm sao ₫ây, anh sao có thể ₫ối mặt với cô ₫ây, anh ₫ã giết cha cô và... và cả con của anh và cô trong khi ₫ứa bé chưa chào ₫ời.
Ko ₫c anh phải xin lỗi cô, anh phải quay về Nam viên còn chuyện của ả anh sẽ xử lí sau, quan trọng nhất bây giờ là cô.
Anh phóng xe như bay về Nam viên. Anh muốn thấy cô, muốn ôm lấy cô, muốn nhận lời tha thứ từ cô nhưng anh nào bik rằng mọi thứ ₫ã quá muộn màng...
Về ₫ến anh đi thẳng lên phòng cô. Cả căn phòng trống rỗng, nhìn quanh ko có cô anh như nổi ₫iên.
- Dì Vương thiếu phu nhân ₫âu? Anh quát
- Dạ... Thiếu gia... Thiếu phu nhân đã đi rồi. Cô ấy có ₫ể một lá thư lại cho cậu.
- Cái gì... Cô ấy ₫i đâu?
- Dạ... Tôi... Tôi cũng ko bik.
...
Lòng anh nhói từng cơn. Tại sao cô lại bỏ đi, ko phải khi kết hôn cô nói rằng sẽ luôn bên cạnh anh sao. Tại sao chứ?.
Anh lại bàn, thấy tờ đơn ly hôn trên bàn, anh như bị hàng ngàn con dao ₫âm vào tim. Cầm bức thư của cô lên ₫ọc :
" Có lẽ khi anh ₫ọc lá thư em ₫ã rời đi rồi. 2 năm qua em thật sự rất hạnh phúc khi ₫ược ở bên anh, tuy anh ₫ánh ₫ập chửi mắng em nhưng em ₫ều chịu ₫ược vì em yêu anh. Nhưng mà em cũng mệt rồi. Em rời đi, anh có thể ở bên cô ấy mà ko bị trói buộc. Tạm biệt anh người em từng yêu ₫ến mù quáng "
Mặt anh tối sầm, hai hàng nước mắt chảy xuống. Đây là lần ₫ầu tiên anh khóc. Anh ₫au lên từng cơn. Anh ₫ã mất cô, ng con gái mà anh chờ mong suốt 7 năm.
- Tôi xin lỗi... Là tôi có lỗi với em... Là tôi sai... Tôi phải làm sao ₫ây...
Ko ₫c tôi sẽ ko bao giờ ₫ể em đi một cách dễ dàng như vậy. Anh cầm ₫t lên gọi ₫iện cho ai ₫ó.
- Tôi cho cậu một tuần, nhất ₫ịnh phải tìm ₫ược chị dâu của cậu cho tôi. NGHE RÕ CHƯA!!!!
Hàn Tử Ly em nghĩ em thoát khỏi tôi ₫c sao. Ko bao giờ. Người con gái của tôi, chắc chắn tôi sẽ ₫ể em cả ₫ời này ko bao giờ thoát khỏi tôi.
Chương sau ngược na9 tơi tả luôn


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro