Chương 89

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ham Eun Jung lẳng lặng nhìn Hani, trong mắt có chút khổ sở. Không lâu trước đây, hai người cùng sóng vai đứng chung một chỗ, vì cùng một người cùng một mục tiêu mà nỗ lực, khi đó Hani nhìn cô bằng ánh mắt khẳng định và tán dương, mà hôm nay, ghê tởm, phiền chán, thậm chí là thù hận...

Theo bản năng đè vành nón nỗ lực che dấu vết sẹo xấu xí, Ham Eun Jung nhìn Hani, chậm rãi nói.

"Hani, tôi muốn cô rời khỏi Hyojin."

"Cái gì?"

Hani chợt mở to hai mắt nhìn Ham Eun Jung, môi mím thật chặc, cô không rõ, người Ham Eun Jung hận là ba mình, tại sao liên quan đến Hyojin?

Nhẹ nhàng quay đầu đi chỗ khác ánh mắt không nhìn Hani, Ham Eun Jung trong mắt có cảm xúc khác, đây là đang cùng cô nói hận Ahn Sung Jin và cùng Hyojin không giống nhau, một chút kinh hoang, một chút bối rối, thậm chí mang theo tâm trạng không ổn.

"Hani, vì ái náy với Hyojin, vì lúc trước muốn tách hai người ra, tôi từng đối với bà Ok....."

Không nói thên lời, Ham Eun Jung ngẩng đầu, nhìn Hani, quả nhiên trong mắt Hani hiện lên một tia phẫn hận, nhiều đến mức có thể thấy rõ. Hít sâu một hơi, Ham Eun Jung hướng con ngươi về phía Hani gật đầu, không có bất kỳ giấu diếm.

"Tôi đối với Hyojin mặc dù hiểu rõ không bằng cô, nhưng mà mấy năm qua Hyojin cùng hai nam minh tinh tranh đấu, tôi tất cả điều nhìn thấy, người Hyojin quan tâm nhất là cô, Hyojin nhất định sẽ không bỏ qua cho tôi, lúc trước tôi vẫn cho là Ahn Sung Jin bảo vệ tôi, kết quả là đem tất cả trách nhiệm đẩy lên người của tôi."

"Cho nên cô muốn dùng tôi để bọn họ đấu đá lẫn nhau, cuối cùng giống như Le Minjun năm đó, ngư ông đắc lợi?"

Ham Eun Jung lắc đầu, thanh âm có chúc kiên cường.

"Hani, mặc dù mặt của tôi đích thân Ahn Sung  Jin phá hủy, nhưng đối với tôi hắn cũng là ân nhân cứu mạng, như vậy một đao trả một mạng, tôi và hắn bây giờ một chút cũng không còn lòng thù hận. Huống chi bây giờ hắn bên cạnh có được mấy người thuộc hạ trung thành, và tuổi cũng đã già, ở trong nước cũng không có thế lực, hắn có thể làm gì, bất quá là thương tổn người vô tội để trút giận trong lòng. Tôi quan tâm chính là Hyojin, cô ấy phái rất nhiều người đi tìm tôi, vốn tưởng rằng tôi chạy tới Nhật cô ấy sẽ không tìm ra. Nhưng mà tôi không nghĩ tới, cô ấy đã sớm nghĩ tới bước này của tôi, bày thiên la địa võng ở đó. Mặt của tôi đã như vậy, có sống hay không cũng không quan trong, nhưng mà Hani, chị của tôi là vô tội.... Theo tính tình của Hyojin, nhất định nợ máu phải trả bằng máu, tôi là bị ép buộc......"

Hani nhìn Ham Eun Jung bụm mặt, lắc đầu, trong lòng có chút chua, tuổi trẻ từng điên cuồng trên người cô cũng không nhìn thấy, hôm nay Ham Eun Jung bất quá là bỏ mạng mà thôi.

Qua hồi lâu Ham Eun Jung mới chậm rãi ngẩng đầu, đưa vật trong tay cho Hani.

"Hani, tôi chỉ muốn cô cứu tôi, trừ cô ra, tôi không tìm được ai khác....."

Tay nắm thật chật vật trong tay, Hani ngẩng đầu nhìn Ham Eun Jung, nhìn nằng mặt đầy nước mắt, cắn chặt đôi môi.

Ham Eun Jung nhìn vào hai mắt Hani, nói thật nhỏ:

"Hani, chẳng qua là tôi đánh cược một phen, đánh cược Hyojin đối với cô có thật là yêu......"

-------------

Phi cơ tư nhân hạ cánh vững vàng xuống, một nhóm nam nhân cường tráng  y phục màu đen nhanh chóng vây quanh ở cửa phi cơ, cảnh giác nhìn xung quanh. Hyojin bước từ trên phi cơ xuống, trang điểm nhàn nhạt không ngăn được vẻ mặt mệt mỏi, cô nắm chặt tay, mày nhíu thật chặc, từ xa bà Ok nhanh bước chạy tới bên cô, một tay kéo Hyojin.

"Tiểu thư, cô đã trở lại, nhưng Hani, Hani cô ấy....."

Nắm lại bàn tay bà Ok thật chặc, Hyojin lắc đầu.

"Bà Ok, bà đừng gấp, từ từ nói, rốt cuộc có chuyện gì?"

Hít một hơi thật sâu, bà Ok ổn định tâm trạng, dùng sức nắm tay Hyojin.

"Hani, hôm trước nói chỗ làm có việc bận sẽ về trễ, lúc đó tôi không có suy nghĩ gì, mấy ngày nay cô ấy đi sớm về trễ, tôi cũng xem như thói quen. Nhưng mà tôi ở nhà đợi đến nửa đêm cũng không thấy cô ấy trở lại, gọi điện thoại cho cô ấy, điện thoại vừa reo đã tắt máy. Tôi cảm giác không đúng, lập tức phái người ra ngoài tìm, đến công ty, người của công ty nói là cô ấy không có đi làm, suốt một ngày tìm không thấy bóng dáng, tôi gấp gáp suy nghĩ, lúc này mới gọi cho cô, tiểu thư....."

Bà Ok âm thanh có chút run rẩy, trải qua vô số chuyện, trên mặt lộ ra thần sắc bối rối. Hyojin nắm tay bà Ok nhẹ giọng an ủi, nhưng trong lòng từ lâu đã loạn thành một đống, ngẩng đầu, hướng Taemin phất tay.

"Tiểu thư."

Taemin bước nhanh đi tới bên cạnh Hyojin. Hyojin chân mày nhíu chặc, suy nghĩ một hồi, phân phó.

"Taemin ngươi đi tìm những người quen,xem Hani mấy ngày nay các cuộc điện thoại ghi âm hết lại cho tôi, lại đến radio, đem tất cả hành trình đều điều tra, nếu như......"

Nói đến đây, Hyojin trong mắt hiện lên một tia hận ý.

"Nếu như còn không có tin tức gì, liền từ trên người Son Yejin bắt tay vào làm."

"Dạ."

Taemin một mực cung kính gật đầu, nhận lệnh, phất tay, mang theo mấy người vội vã đi ra ngoài. Năm tay bà Ok, nhìn sắc mặt bà tái nhợt, Hyojin miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, an ủi bà.

"Bà Ok, bà không nên gấp gáp, Hani cô ấy đã đáp ứng ở bên tôi cả đời, cô ấy sẽ không có việc gì đâu."

Xe nhẹ nhàng chạy ở trên đường,  Hyojin nhìn ngoài cửa sổ, người đến người đi, trong đầu đã sớm loạn thành một đống.

Hani tại sao phải vào lúc này biến mất? Up&Down ân oán sắp giải bày, cô cùng Ahn Sung Jin cũng lâu chưa chạm mặt, vì Hani ngay cả tên Sin Yejin cũng rất ít khi nói tới. Hai người cuộc sống hiện tại rất bình thản, trừ ngày đó cãi nhau....Nhưng mà cãi vả lúc trước hai người trải qua vô số lần, từ lúc ban đầu cường ngạnh cho tới bây giờ bất đắc dĩ, Hani không hề cùng cô cãi vả, kia có là cái gì? Là cái gì làm cho em ấy rời đi? Chẳng lẽ em ấy chán ghét mình, chán ghép thù hận như dòng xoáy? Muốn một mình rời đi, hôm qua em ấy nói muốn cuộc sống an tĩnh.

Hyojin dùng sức lăc đầu, nắm chặt tay an ủi mình. Sẽ không, Hani sẽ không rời đi, sẽ không bỏ lại mình.....

Về đến biệt thự, đơn giản chỉ rửa mặt, Hyojin lập tức lái xe đi công ty, vận dụng hết tất cả thủ hạ đi tìm tung tích Hani, nhưng một chút manh mối cũng không thấy. Cô không muốn cảnh sát nhúng tay vào chuyện này, sợ Hani không được an toàn. Hyojin tin tưởng hiện tại không một ai dám đả thương nữ nhân của mình. Hani, rời đi nhất định là nỗi khổ bất đắc dĩ.

Chỉ qua một thời gian, Taemin liền đem tất cả tài liệu giao cho Hyojin. Khi Hyojin rời đi mấy ngày qua, điện thoại Hani cơ hồ cũng chỉ gọi cho cô, chỉ có số ít từ đài phát thanh. Mà camera giám sát của công ty cũng vô cùng bình thường, Hani từ đầu tới cuối chưa bao giờ xuất hiện, về phần Hani....

Taemin đứng ở bên cạnh Hyojin không dám ngẩng đầu nhìn cô. Hyojin sắc mặt xanh mét, hai tay nắm chặc nhìn Le Minjun bên cạnh. Le Minjun như cũ tiêu sái hút thuốc, híp mắt nhìn cô.

"Hyojin, ta nói rồi ai cũng không thể động Son Yejin."

Hai môi cắn thật chặc, Hyojin nhìn Le Minjun hai mắt gần như muốn phát hỏa.

"Le Minjun, ông đối với tôi thế nào tôi không có lời để nói, dù sao trên người của tôi vẫn chảy dòng máu hèn hạ của ông, nhưng mà Hani....."

"Hani là con của Son Yejin, Son Yejin sẽ không tổn thương cô ấy, cũng là Ahn Sung Jin...."

Le Minjun cười lạnh nhìn Hyojin không nói lời nào, Hyojin hít một hơi sâu, đi tới đối diện Le Minjun nhìn chằm chằm vào hai mắt của hắn.

"Le Minjun, tôi nói rồi, Hani là nữ nhân của tôi, ai cũng không thể động. Bởi vì Hani, tôi mới dễ dàng tha thứ ông và Sin Yejin lâu như vậy, hiện tại các người đã muốn đem em ấy đi giấu đối phó tôi. Tốt lắm, tôi nói rõ ràng cho ông biết, tôi Hyojin cho dù lật tung tất cả cũng phải nhất định tìm ra em ấy, đến lúc đó, bất kể ông hay là Son Yejin cũng được, tôi sẽ không bỏ qua."

Nặng nề hít một hơi khói, từ trong mũi thở ra, Le Minjun ngẩng đầu, mặt tràng đầy đau đớn nhìn Hyojin.

"Hyojin, cũng lúc này suy nghĩ, con còn không chịu tha thứ cho ba? Chẳng lẽ con không biết trên thế giới này người duy nhất có thể tin tưởng là ba sao?"

Hyojin lắc đầu, ôm cánh tay cười lạnh.

"Le Minjun, ông sai rồi, người thân duy nhất đáng giá tôi tin tưởng đã ôm hận nơi chính suối, hiện ở trên đời này, ngoại trừ bà Ok và Hani, tôi sẽ không tin tưởng bất cứ ai. Về phần ông ở sau lưng giúp tôi san bằng dư đảng Ahn gia, tôi sẽ tính toán rõ ràng với ông, nếu như ông muốn, tôi có thể đem tất cả máu trong người trả lại cho ông, nhưng nói đến tha thứ, tôi nghĩ, người ông nên van xin nhất hẳn không phải là tôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro