Chương 90: Nụ cười

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Le Minjun dập thuốc lá trong tay, híp mắt nhìn Hyojin, nhìn ánh mắt cuồng nộ của cô, nhíu chặt mi tâm, nhẹ nhàng lắc đầu.

"Hyojin, đừng cứ hễ gặp phải chuyện có liên quan đến Hani thì con liền hoàn toàn mất khống chế, có được không? Hồng nhan họa thủy, lẽ nào con còn muốn giẫm lên vết xe đỗ của ba?"

Hyojin hiện tại trong đầu đều nghĩ rốt cuộc đi nơi nào tìm Hani căn bản là không có tâm tình lý luận với Le Minjun, phiền toái phất tay.

"Ông là ông, tôi là tôi, Le Minjun, từ ngày mẹ tôi chết đi, tôi và ông không còn bất cứ quan hệ gì. Tôi cùng Hani, ông chắc là không hiểu được."

"Ta không hiểu?"

Le Minjun lắc đầu cười khổ, nhìn Hyojin ánh mắt có chút bất đắc dĩ.

"Hyojin, tất cả các ngươi đều trách ta, cũng hận ta. Ta có làm gì sai? Bất quá cũng yêu một người, dùng tất cả đối tốt với cô ấy, có gì sai? Mẹ con chết đi, cả đời này sẽ in dấu vĩnh viễn trong lòng ta là nỗi đau. Đối mặt với con lạnh nhạt, ta lại rất nhiều khó chịu, nhưng là ta không thể ngừng yêu Son Yejin, cho dù biết mình đã sai lầm, nhưng mà vẫn chấp mê bất ngộ. Ta là không hi vọng con giống ta lún quá sâu, đợi đến khi mất đi toàn bộ mới hối hận, mới muốn quay lại..."

Le Minjun lạnh lùng nhìn Hyojin nhẹ giọng.

"Le Minjun, ông quá mức ít kỷ, chỉ biết đau đớn riêng mình, ông không có nghĩ qua người thân của ông? Tình yêu của tôi cùng Hani có thể so sánh với Son Yejin? Cho nên tôi nói, ông vĩnh viễn sẽ không hiểu, bởi vì ông căn bản vô tâm."

Hyojin lời nói sắc bén như mũi tên bắn thẳng vào tim Le Minjun. Chưa có ai dám nói chuyện với hắn như vậy, Le Minjun nét mặt xanh mét nhìn Hyojin, nắm đấm càng nắm chặt. Bên cạnh Taemin cả kinh, bước chân dài tiến lên phía trước che trước người Hyojin.

"Lão gia."

"Taemin, ngươi tránh ra."

Không đợi Le Minjun lên tiếng, Hyojin mở miệng trước, mắt hẹp dài, mắt cũng không chớp nhìn Le Minjun, màu đen trang phục càng tăng thêm khí chất lãnh đạm, Le Minjunn xanh mặt nhìn Hyojin, càng nhìn bộ dáng Hyojin càng giống lúc trẻ của mình, thở dài một hơi, xoay người rời đi, chỉ để lại một câu đủ xé rách tim Hyojin.

"Hyojin, con tự mình cũng biết, với tính cách của Hani, nếu không phải tự mình đồng ý, không có ai có thể bắt buộc cô ấy rời đi."

Tay phải che ngực, Hyojin cắn chặc môi dưới, lời của Le Minjun giống như một đao đem lòng cô chặt xuống, tất cả nỗi đau đem đến cho cô. Hani, em thật sự không quan tâm tôi nữa rồi? Thật sự cùng một nam nhân mà buông bỏ tôi.

------------

Nắm trong tay ly cafe, ngồi trên ghế sofa, Hani lẳng lặng nhìn Ham Eun Jung vì chị cô ấy mà đút thuốc, trong mắt tất cả cảm xúc đều phúc tạp.

Ham Eun Jung nửa quỳ trên sàn nhà, cầm trong tay một chén thuốc bắc, đút cho chị mình uống để điều trị thân thể, nhìn trong mắt tất cả là yêu quý, hoàn toàn không như lúc trước thô bạo cùng thù hận. Không sợ người khác làm phiền, thổi cho thuốc nguội rồi mới đút cho chị, thỉnh thoảng cầm khăn lau đi nước trên mép, một màn hài hòa như vậy lại làm cho lòng Hani đau đớn, khó có thể bình tĩnh.

Nếu như không phải là do ba cô, Ham Eun Jung sẽ không bị hủy dung nhan, chị của cô ấy cũng sẽ không như thế. Nếu không phải do ba cô, Ham Eun Jung sẽ không cùng Hyojin kết thù, càng không thể đi làm tổn thương bà Ok. Hyojin sẽ không đem Ham Eun Jung bức bách chật vật như vậy.

Đút thuốc xong, Ham Eun Jung nhìn chị mình cười cười. Đứng dậy đem chén thuốc hướng phòng bếp đi tới.

Hani như cũ nhìn chị của Ham Eun Jung, người kia ốm đau hành hạ thân thể gầy yếu không chịu nổi, cô ấy lớn lên rất đẹp. Tóc dài mềm mại ở bên hông, mang theo nụ cười ấm áp hai tròng mắt căn bản nhìn không ra đau khổ của cô ấy. Khẽ mím môi đỏ mọng, cái cổ bóng láng nhẵn nhụi. Cảm nhận được Hani nhìn chằm chằm, cô chậm rãi quay đầu đi,cười nhìn Hani.

"Hani."

Không nghĩ tới cô ấy biết tên của mình, Hani trong nhất thời quẫn bách, không biết xưng hô như thế nào, chỉ có khe khẽ gật đầu.

"Tôi tên là Ham Hyemin."

Ham Hyemin biết Hani suy nghĩ gì, nên tự giới thiệu. Hani nhìn cặp mắt của Ham Hyemin, trong lúc nhất thời có chút sững sờ. Không biết có phải hay không Ham Eun Jung bảo vệ cô ấy quá tốt. Ham Hyemin không mang trên người lửa khói nhân gian, sạch sẽ. Hani chỉ có thể dùng từ này hình dung Ham Hyemin.

Phát hiện Hani nhìn mình sững sờ, Ham Hyemin nhẹ nhàng cười một tiếng.

"Hani, cô rất đáng yêu, không trách em ấy quan tâm cô."

"Tôi..."

Ham Hyemin thoải mái không có chút nào che giấu lời nói để Hani có chút lúng túng, muốn lắc đầu phủ nhận, có đúng không hai tròng mắt Ham Hyemin ôn nhu, chỉ có thể đem lời sắp nói nuốt vào trong bụng.

Cũng là Ham Hyemin nhìn bộ dáng kia của Hani, cười cười không hề nói nữa, cô không muốn nói chuyện.

"Hani, lúc sáng Ham Eun Jung làm chuyện không có chừng mực, dám đem cô tới đây, vừa mạnh miệng cái gì cũng không chịu nói, rất xin lỗi."

Vốn bởi vì Ham Eun Jung thái độ nửa uy hiếp nữa van cầu mà có chút giận, Hani nghe lời nói của Ham Hyemin ngược lại không biết nói gì. Chẳng qua là lẳng lặng nhìn Ham Hyemin, Ham Hyemin là nữ nhân ôn nhu, lương thiện, cô hiện tại có thể lí giải Ham Eun Jung tại sao dùng tất cả biện pháp để bảo vệ cô ấy.

"Mệt chết tôi...."

Đang nói, Ham Eun Jung oanh oanh, liệt liệt đi tới, đặt mông trên sofa, gối đầu lên chân Ham Hyemin ý cười đầy mặt, nhắm hai mắt lại. Ham Hyemin sủng nịnh nhìn Ham Eun Jung trên đùi, ngẩng đầu đối với Hani cười một tiếng xin lỗi.

"Ham Eun Jung vốn như vậy, cô bỏ qua cho."

Hani lắc đầu nhàn nhạt nói.

"Không sao."

Ham Hyemin gật đầu không nói thêm gì nữa, mà cúi đầu nhẹ nhàng lấy xuống cái mũ của Ham Eun Jung xuống. Tay phải tinh tế gầy yếu chậm rãi phủ lên vết sẹo trên mặt kinh người kia. Trong mắt tất cả là yêu thương và cưng chiều, không có một chút nào ghét bỏ. Cầm lấy lọ thuốc bên cạnh, đổ ra lòng bàn tay, hai tay xoa xoa một chút, Ham Hyemin nhẹ nhàng thoa lên vết sẹo của Ham Eun Jung.

"Ngủ..."

Vừa lúc nhắm mắt lại nghỉ ngơi, Ham Eun Jung phát hiện có cái gì làm loạn trên mặt, bắt được tay Ham Hyemin, Ham Eun Jung bắt mãn chu môi.

"Hôm nay không cần thoa, thoa thuốc cũng không có tác dụng gì, dung nhan đã hủy thì mãi là như vậy."

"À..."

Đè lại cái tay lộn xộn, Ham Hyemin vẫn không ngừng động tác tay, giữ mặt Ham Eun Jung tiếp tục thoa thuốc.

Hani ở một bên tinh tế quan sát, trong mắt mơ hồ có cảm xúc khác, trong lòng không dám khẳng định, muốn đi xác định chẳng qua là không biết làm sao, lại nghĩ tới Hyojin. Nhẹ nhàng thở dài một hơi, để ly cafe trong tay xuống, Hani đứng dậy đi tới trước cửa sổ, dựa vào khung cửa nhìn ra bên ngoài. Cô nhất định sắp điên, nhất định hận chết mình, nhưng là......

Hani biết mình tùy hứng, biết làm như vậy sẽ tổn thương Hyojin, nhưng cô không có biện pháp khác, cô chỉ có thể bắt buộc Hyojin lựa chọn giữa cô và thù hận. Nếu như cô thua.....

Nghĩ như vậy Hani chậm rãi buông hai cánh tay đang ôm xuống, khẽ cúi đầu.

Ham Hyemin ngẩng đầu, nhìn hình ảnh Hani cô đơn, nhẹ nhàng ôm đầu Ham Eun Jung, cẩn thận đặt xuống sofa, lấy chăn đấp cho cô, xong mới đứng dậy đi tới bên cạnh Hani, cười nhìn cô.

"Hani, chúng ta đi ra ngoài ngồi một chút nhé."

Hani nhìn Ham Eun Jung nằm trên ghế sofa, nhẹ nhàng gật đầu, rón rén đi theo Ham Hyemin ra ngoài. Ham Hyemin mang theo Hani đi tới hoa viên, đi đến xích đu bên cạnh ngồi xuống.

Hani đánh giá chung quanh, sân không lớn, ngôi nhà rất ấm cúng, bên cạnh nhà có một đống than tổ ông (than đá đó), ở giữ trong lồng tre có mấy con gà đang vui vẻ ăn thức ăn, thỉnh thoảng kêu lên vài tiếng chít chít. Ở cửa lớn buộc một con Shepherd Ham Eun Jung thích, lười biếng gục trên mặt đất cùng bộ dáng Ham Eun Jung giống nhau như đúc. Lúc sau mặt trời ấm áp chiếu vào hoa viên, rọi vào trên người Ham Hyemin, cả người phát ra một tầng quang nhàn nhạt, phối hợp trên người cô rất ôn nhu, hai tròng mắt trong trẻo, giống như nữ thần cao cao tại thượng không thể xâm phạm.

Bởi vì không biết Ham Hyemin gọi mình ra với mục đích gì, Hani cũng không nói lời nào, chẳng qua là ngồi trên ghế trong hoa viên nhìn Ham Hyemin. Tay nắm dây thừng xích đu, Ham Hyemin vẫn như cũ nhìn Hani mỉm cười.

"Hani, Ham Eun Jung không phải là em ruột của tôi."

Vẻ khinh ngạc từ trong mắt Hani xẹt qua, nhưng cũng chỉ là một cái thoáng qua, cô mấp máy miệng không nói gì.

"Năm đó tôi mười tuổi, đang luyện tập piano, ba tôi mang Ham Eun Jung dẫn tới ben cạnh tôi, cô không biết khi có em ấy một thân đầy bùn đất, sợ hãi núp ở sau lưng ba tôi nhìn tôi, vẻ mặt lo sợ, không có khí phách như bây giờ."

Ham Hyemin đắm chìm trong hồi ức kể lại, trong con mắt tất cả đều là mỉm cười ôn nhu.

"Ngày đó, ba tôi nói cho tôi biết em ấy là con của bạn tốt, muốn tôi đối đãi với em ấy như em gái ruột, tôi lẳng lặng nghe theo cũng làm như vậy. Nhưng mà tính tình em ấy rất xấu, luôn luôn khi dễ tôi, tôi muốn cùng em ấy chơi đùa, em ấy lại né tránh, còn bắt con giun ở xa nén đến chân tôi, chính là không muốn tôi tới gần."

"Cho đến năm mười hai tuổi, em ấy cùng bạn học trong trường có mâu thuẫn, người kia tìm một nhóm người đánh em ấy ngã xuống đất, tôi hét chói tai nhào tới đem em ấy ôm vào lòng, muốn bảo vệ em ấy, không để ai đụng đến. Tôi....tôi cả đời cũng không thể nào quên lúc đó trên mặt em ấy có một vệt máu do bị thương, hai mắt em ấy gắt gao nhìn tôi, trong mắt là phòng bị cùng hoảng sợ."

"Sau khi em ấy tỉnh lại, đối với tôi cũng không còn lạnh nhạt nữa, mà lấy thân phận là em gái, đi tới đâu cũng muốn đi cùng tôi, nói là phải bảo vệ tôi. Tôi chỉ là nhàn nhạt cười, không có đem lời nói của em ấy để trong lòng. Nhưng mà....năm chúng tôi mười bảy tuổi...."

Nói đến đây ánh mắt Ham Hyemin ảm đạm xuống, hai tay nắm dây đu thật chặt.

"Ba Ham Eun Jung trong tù trốn ra, hắn cầm lấy dao, điên cuồng chạy vào trong nhà tôi, hắn nói ba tôi hãm hại hắn nhà tan cửa nát, còn giả người tốt cướp đi con gái hắn. Trùng hợp khi đó tôi muốn đi phòng khách luyện tập piano, nhìn thấy hắn đầu óc điên loạn, mắt đầy tơ máu bộ dáng rất đáng sợ, nhịn không được lúc đó tôi la lên, hắn nhìn thấy tôi, rất nhanh nắm lấy cổ tôi, làm ba mẹ tôi sợ hãi chạy tới, liều mạng van xin hắn bỏ qua cho tôi, nhưng hắn như phát điên, một dao cắt lên cổ tôi."

Nghe lời này, Hani thần sắc căng thẳng, ngẩng đầu nhìn cổ Ham Hyemin, quả nhiên dấu vết nhàn nhạt màu hồng nằm trên cổ trắng nõn của Ham Hyemin, chứng minh tất cả những lời cô ấy nói.

"Đang lúc tất cả mọi người không biết làm như thế nào, Ham Eun Jung vọt ra, khi đó em ấy cao như bây giờ, còn luyện taekwondo, thấy ba của mình, tất nhiên kinh ngạc, nhưng ngay sau đó nhìn thấy tôi khóc, em ấy không nói hai lời, xông lên trước, hướng về phía ba mình còn đang sững sờ đá một cước, người trong nhà thừa dịp loạn khống chế hắn."

"Chúng tôi cũng cho bởi vì Ham Eun Jung không nhận ra nam nhân kia là ba em ấy, cho nên mới làm như thế, nhưng khi nam nhân kia một lần nữa bị đưa vào tù, Ham Eun Jung nắm tay hắn khóc rống lên, trước mặt mọi người quỳ xuống, nặng nề dập đầu mấy cái. Sau khi nam nhân kia bị đưa đi, em ấy trốn vào một góc không khóc không náo loạn hết một ngày, cho đến khi ba mẹ tôi tới khuyên, em ấy mới khóc lên tiếng, ôm chân ba tôi hỏi chân tướng sự thật. Ba tôi đem tất cả mọi chuyện nói ra hết. Trái tim tôi lúc đó tan nát nhìn Ham Eun Jung khóc bóng lưng rời đi. Tôi biết, tôi vĩnh viễn mất đi cô em gái này."

Giống nhau, cùng yêu say đắm, cùng thù hận, Hani viền mắt đỏ lên, cô nhìn trước mắt nữ nhân đang đón ánh mặt trời lặng lặng kể lại chuyện cũ. Nhớ tới Ham Eun Jung trên mặt cũng đang mang một vết sẹo xấu xí, tim cô từng đợt nhói đau.

"Nhưng mà, Ham Eun Jung không có rời xa tôi, em ấy cũng như trước kia ở bên cạnh bảo vệ tôi, chẳng qua là không chịu bước vào Ham gia nửa bước. Tôi hỏi em ấy, có thật hay không không nhận ra ngày đó người cầm dao tổn thương tôi là ba em ấy, Ham Eun Jung chẳng qua là lắc đầu, không trả lời, ôm chặc lấy tôi nói nhỏ:

"Chị, ân oán đời trước, mặc dù tôi không thể bỏ qua, nhưng chị cũng không ngại cùng tôi có tình cảm. Cho dù chị không phải là Ham Hyemin, tôi vẫn bảo vệ chị, cho dù tôi không phải là Ham Eun Jung, chị cũng vẫn cưng chìu tôi, cứ như vậy, như vậy đủ rồi không phải sao?"

Ham Hyemin nói xong, quay đầu ý vị thâm trường nhìn Hani, nắm chặt chăn mỏng đắp trên người, trở vào trong nhà. Chỉ để lại một mình Hani, trong đầu nhiều lần lặp lại câu nói kia.

"Cứ như vậy, như vậy đủ rồi không phải sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro