Chương 92

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Le Minjun liếc nhìn Hyojin, rồi lại nhìn Son Yejin lệ rơi đầy mặt trên ghế sofa, xoay người, nói với Ahn Sung Jin.

"Hani là con gái ruột của ông, hổ dữ không ăn thịt con, ông vì trả thù tôi, vì xóa sạch chứng cứ phạm tội, cư nhiên dùng Hani để làm mồi nhử? Ahn Sung Jin, ông quả nhiên không phải người."

Hyojin nghe Le Minjun nói xong, mở to hai mắt, thẳng tắp nhìn chằm chằm Ahn Sung Jin, Son Yejin trên ghế sofa phút chốc mặt xám như tro tàn, thân thể run nhẹ.

Ahn Sung Jin mặt không đổi sắc, lắc đầu nhìn Le Minjun.

"Hani là con gái tôi, mạng của nó, tất cả đều là tôi ban cho, tôi đối với nó thế nào còn chưa tới phiên người ngoài như ông nói, Le Minjun, không ngờ mười năm gặp lại, thù hận giữa chúng ta vẫn không thể dứt."

"Lúc trước nếu như không phải vì sự hoài nghi của ông, vì thủ đoạn độc ác của ông, thì sao tôi phải vậy? Chẳng lẽ tôi phải ngây ngốc chờ ông đến giết tôi, đi theo vết xe đổ của Jeon Wonwoo?"

Le Minjun nhẹ nhàng nói, nhìn trong mắt của Ahn Sung Jin không có bất kỳ thần thái gì, Son Yejin vẫn ngồi trên sofa cũng bật dậy, lo lắng nhìn Ahn Sung Jin.

"Ông ấy, nói đều là sự thật? Sao ông, sao ông lại...."

"Bà câm miệng!"

Ahn Sung Jin hét lớn một tiếng, ngắt lời Son Yejin, xoay người hung tợn nhìn bà.

"Ahn Sung Jin, sao ông lại đối xử với Hani như vậy, nó là con gái của ông, con gái ruột của ông...."

Son Yejin khóc lớn, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, chưa từng nghĩ, bà chưa từng nghĩ Ahn Sung Jin cẩn thận tỉ mỉ che chở bà, thậm chí sau khi bà phạm sai lầm lớn vẫn đối xử với bà như xưa lại là người khởi xướng tất cả tội ác, lừa dối sao, hết thảy đều là lừa dối sao? Vì sao? Vì sao lại như vậy...

Ahn Sung Jin nghiến răng nhìn thấy trong mắt Son Yejin tràn ngập hận ý.

"Con gái ruột? Có xem ta là ba ruột sao? Ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn nó, không phải để nó giúp đỡ con gái của kẻ thù! Nó vì Hyojin, hận không thể đem Ahn gia móc sạch! Tôi phải dùng hết sức lực mới đoạt lại Banana Culture, nó vì một câu của Hyojin mà chắp tay dâng hết cho người khác. Máu đang chảy trên người nó không phải là máu của tôi, mà là dòng máu thấp hèn dơ bẩn của Son Yejin bà!"

Một câu xé tim, Hyojin đứng ở một bên, cắn chặt môi dưới, áy náy tự trách không ngớt. Cô một mực hận Hani, do dự giữa tình yêu và tình thân, đem toàn bộ thù hận đẩy về phía Hani ép buộc Hani giống như cô, thù hận Ahn gia.

Đối mặt sự áp bách không ngừng nghỉ của Hyojin, Hani không hề giải thích, mà chỉ muốn dùng sự ôn nhu của mình làm mờ thù hận trong lòng Hyojin. Thù oán xóa không tan, Hyojin lại bởi vậy liên lụy đến Hani, trong miệng không nói trong lòng lại có khúc mắc. Ahn Sung Jin vừa nói, đã cho Ahn gia thấy cô bảo vệ Hyojin thế nào, cô không thể để ba mình tổn thương Hyojin, cũng không có thể Hyojin tổn thương mẹ cô. Kẹt giữa tình yêu và tình thân, Hani vô lực lựa chọn cũng không thể lựa chọn, cuối cùng, chỉ có thể rơi vào cảnh bị hai bên oán trách, tuyệt vọng rời khỏi, Hani không có sự lựa chọn.

Le Minjun trầm mặc nhìn Hyojin vẻ mặt thống khổ, thở dài vung tay với vệ sĩ, người nọ rõ ràng do dự một chút, nhưng vẫn không dám trái lệnh Le Minjun, từ phía sau lưng rút ra một con dao găm sắc bén, giao cho ông ta.

Bầu không khí nhất thời trở nên khẩn trương, Taemin dẫn người vây quanh Hyojin, Son Yejin thì tái mặt, Ahn Sung Jin vẫn bình tĩnh hút thuốc, tình cảnh như vậy ông ta đã từng mơ thấy vô số lần trong những đêm mất ngủ, rốt cuộc vẫn biến thành hiện thực, Le Minjun ân oán giữa tôi và ông cũng nên kết thúc rồi.

Ngón cái nhẹ nhàng phất qua lưỡi dao, ánh mắt của Le Minjun dừng trên người Hyojin, đẩy Taemin ngăn ở trước mặt mình ra, Hyojin lạnh lùng nhìn Le Minjun.

"Hyojin.... Ba có lỗi với con, có lỗi với mẹ con."

Cho tới bây giờ Le Minjun lúc nào cũng mạnh miệng chưa bao thừa nhận, nhưng hiện tại lại nói ra lời này, Hyojin rất sửng sốt, không biết làm sao nhìn Le Minjun. Lẳng lặng nhìn nhau giây lát, Le Minjun đem ánh mắt chuyển qua người Son Yejin, thở dài nhẹ nhàng nói.

"Yejin, tất cả cũng vì nghiệt duyên của tôi và bà, là tôi không đúng, năm đó tôi dùng mọi cách để có được bà, cuối cùng lại hại cả hai nhà. Mười mấy năm nay, tôi sống cũng không bằng chết, tôi mệt mỏi, tôi muốn ở nơi này bỏ xuống oán hận đó, nếu như hắn muốn mạng của tôi, tôi sẽ cho hắn."

Nói xong Le Minjun đem dao của mình, đưa cho Ahn Sung Jin.

"Ahn Sung Jin, chúng ta tranh đấu mười mấy năm, bất quá những vật chứng bí mật. Tôi đã cho người tìm được Ham Eun Jung, tất cả vật chứng đã bị hủy, ngươi có thể yên tâm. Người đến người đi, tôi sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa, mạng của tôi ngươi có thể lấy, coi như là trả nợ cho ngươi và Yejin."

Nhận lấy dao, Ahn Sung Jin híp mắt nhìn Le Minjun tinh tế đánh giá, vừa cuối đầu nhìn cây dao trong tay, lạnh lùng cười, tay nắm chặt thành quyền rung rung.

"Le Minjun, ngươi vì người khác mà chết? Ngươi hướng Ahn Sung Jin ta mà cúi đầu?"

Ahn Sung Jin cười âm thanh ngày càng lớn, giọng cười u ám làm cho lòng người hốt hoảng, mà Le Minjun mặt không chút thay đổi liếc nhìn Ahn Sung Jin. Không biết qua bao lâu, Ahn Sung Jin cười đủ rồi trực tiếp chuyển thân, ánh mắt lạnh lùng của hắn, hai táy khép chặt lại nặng nề vỗ mấy cái. Tiếng bước chân xột xoạt chốc lát vang vội trong sân Ahn gia vốn yên tĩnh. Một đám người nam nhân vóc dáng khỏe mạnh mở cửa đi vào trong phòng, nhanh chống đem mọi người trong phòng bao vây lại.

Trong nhất thời, Son Yejin sắc mặt trắng bệch, tâm tình loạn thành một đống, tuyệt vọng nhìn, lúc này cùng cái đêm mười năm trước hoàng toàn giống nhau, tâm cứ như vậy biến mất không còn.

Cơn ác mộng của mười năm trước cứ vây lấy trong lòng, mười năm sau tất cả như trước, chẳng qua là thay đổi người thắng là Ahn Sung Jin.

Gã cầm đầu tên là Moonbin mặt kinh người đi đến bên cạnh Ahn Sung Jin, cúi đầu hướng hắn nói gì đó, Ahn Sung Jin híp mắt nhìn Le Minjun sắc mặt từ từ lạnh xuống.

Nhẹ nhàng gật đầu, Ahn Sung Jin hướng về phía Đao Ba Nam nói mấy câu. Moonbin gật đầu, bước nhanh đi tới chỗ người bao vây Le Minjun, cầm lấy súng đưa lên đầu hắn.

"Lấy ra."

Nam nhân không nói lời nào, xoay người đi xem Le Minjun, chẳng qua là do dự vài giây, một tiếng súng vang lên, vết máu tung tóe rơi trong phòng khách Ahn gia. Son Yejin hét lên một tiếng, núp ở phía sau ghế sofa, Taemin cả kinh dùng thân thể ôm chặc để bảo vệ Hyojin, mà Hyojin vẻ mặt như cũ bình tĩnh, chẳng qua là lẳng lặng nhìn thân thể nam nhân nằm trong vũng máu.

Moonbin, từ trong thân thể nam nhân bị giết kia lấy ra một vật nhỏ màu trắng, đứng dậy, một mực cung kính giao cho Ahn Sung Jin.

Nhận lấy vật mang theo vết máu, Ahn Sung Jin nhìn Le Minjun lạnh lùng cười một tiếng.

"Le Minjun, tôi xem ngươi đã lâu không còn lăn lộn trong hắc đạo, lại dùng phương pháp cũ kỹ này đối phó tôi, ngươi cho rằng Ahn Sung Jin tôi còn giống như mười năm trước để cho ngươi xem thường?"

Nhìn Le Minjun, Ahn Sung Jin chậm rãi giơ cao vật trong tay.

"Le Minjun, ngươi làm như vậy không nhiều lắm, bất quá vì nữ nhân thôi. Sau hôm nay tôi liền đem cô ấy cho ngươi, chẳng qua là không biết ngươi có còn muốn hay không....."

Giọng cười quỷ dị vang lên, Ahn Sung Jin nhìn Le Minjun, đi đến trước sofa ngồi chồm hổm nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Son Yejin.

Lưỡi dao lạnh như băng đặt ở trên mặt, Son Yejin sắc mặt trắng bệch nhìn Ahn Sung Jin, sợ hãi từ trong lòng hiện ra, đôi môi không còn một chút máu nhẹ nhàng run rẩy.

"Ahn Sung Jin, ngươi dám!"

Le Minjun cơ hồ hướng về phía Ahn Sung Jin gào thét, đẩy người bên cạnh xông lên phía trước, lại bị một khẩu súng ngăn trở lại.

"Tôi dám? Tôi làm sao dám!"

Ahn Sung Jin lạnh lùng cười, tay chuyển động mang theo lưỡi dao sắc bén xẹt qua khuôn mặt, Son Yejin thét lên chói tay, máu tươi nhanh chóng chảy ra, trên gương mặt bà. Theo lưỡi dao trong tay Ahn Sjng Jin nhỏ từng giọt trên sofa, mùi máu tanh tràn ra khắp nơi, một bầu trời đen tối bao phủ

Le Minjun, gân xanh nổi lên,hít từng ngụm từng ngụm không khí, trong mắt đầy tơ máu nhìn Ahn Sung Jin.

Ahn Sung Jin dừng động tác trên tay, nhưng máu tươi vẫn tiếp tục chảy xuống. Hyojin trợn to hai mắt gắt gao nhìn Son Yejin, nhìn rất giống Hani trên mặt đầy máu, cùng với cô hét chói tai cùng một bộ dáng, hai tay nắm chặc thành đấm, thân thể lạnh như băng.

Là muốn báo thù, là muốn Son Yejin sống không bằng chết, nhưng thật sự nhìn thấy như thế, nghĩ đến Hani sau khi biết sẽ đau khổ như thế nào, tâm Hyojin cũng nhanh chống co rút đau đớn.

"Buông bà ấy ra."

Nhìn trên lưỡi dao từng giọt máu chảy xuống, nhìn vết sẹo trên má phải Son Yejin còn lâu mới có thể khép lại, Ahn Sung Jin chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng cười.

"Son Yejin, đi theo tôi lâu như vậy bà vốn biết kết quả phản bội tôi, hôm nay những điều này bà đáng phải nhận."

Son Yejin tay phải bưng má, thống khổ rên rỉ, cắn môi đến ứa máu, hòa với máu trên mặt chảy qua gò má Le Minjun đã từng yêu nhất, cướp đi sự kiêu ngạo sau cùng của bà.

Sống không bằng chết....

Nói xong, ông ta xiết chặt dao găm, xoay người mặt lạnh nhìn Hyojin, rồi lại nhìn Le Minjun đã bị đè chặt dưới sàn, lạnh lùng cười.

"Le Minjun, hôm nay tôi muốn ông mất đi tất cả những thứ ông yêu quý nhất!"

Cầm dao găm, giữa tiếng gào thét của Le Minjun, Ahn Sung chậm rãi đi về phía Hyojin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro