Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm nay vốn định quay một đoạn phim diễn biến quan trọng, kết quả đến phim trường lại không thấy bóng dáng nhân vật chính Ngô Thế Huân đâu, có người nghi hoặc hỏi: "Đạo diễn, Thế Huân sao còn chưa đến?"

"Hôm nay cả nhà nghỉ ngơi đi, chúng ta không quay." Lộc Hàm ánh mắt thản nhiên quét mắt mọi người trong đoàn làm phim, "Tôi biết, mọi người có thể sẽ có lời oán hận, vì chờ Thế Huân, tiến độ đoàn làm phim lại kéo dài thêm lần nữa. Thực ra, Thế Huân cũng sốt ruột như mọi người, nhưng mà cậu ta không hề rời đi mà không có lý do. Trong nhà cậu ấy xảy ra chuyện nên tôi đến đây giải thích. Cả nhà thông cảm một chút đi."

Mọi người trong đoàn làm phim lập tức hiểu rõ gật đầu, trong nhà gặp chuyện không may như vậy cũng không còn cách nào.

Ngô Thế Huân lặp lại nghỉ phép, chính trong lòng cậu ấy phỏng chừng cũng không dễ chịu.

Ngô Thế Huân bình thường trong đoàn làm phim hài hước sáng sủa nhân duyên rất tốt, cả nhà ngược lại đều không có ý kiến gì đối với việc cậu nghỉ phép, nhanh chóng thu dọn trở về.

Lộc Hàm xoay người muốn đi, lại thấy Phác Xán Liệt đột nhiên đi về phía mình, thấp giọng hỏi: "Trong nhà Thế Huân xảy ra chuyện gì?

Lộc Hàm nói: "Cậu ấy sáng sớm hôm nay gõ cửa phòng tôi, nói ba mẹ cậu ấy đã xảy ra chuyện, cậu ấy muốn trở về ngay lập tức, tôi thấy sắc mặt cậu ấy khó coi, sự tình đại khái là rất nghiêm trọng, không hỏi nhiều liền cho cậu ấy nghỉ phép."

Phác Xán Liệt trầm mặc một lát, "Đạo diễn, tôi cũng muốn xin nghỉ vài ngày, quay về xem xem."

Lộc Hàm nhíu mày, "Lý do của cậu là gì?"

"Trong nhà người tôi yêu đã xảy ra chuyện, lý do này đã đủ chưa?"

"..." Lộc Hàm trầm mặc.

"Xin lỗi, đạo diễn, tiến độ phim xem ra lại phải kéo dài. Nhưng mà, tôi phải ở bên cạnh Thế Huân."

"... Được rồi." Lộc Hàm đành phải bất đắc dĩ gật gật đầu.

Phác Xán Liệt dứt khoát xoay người trở về khách sạn, gọi điện thoại đặt vé máy bay buổi chiều, thu dọn hành lý, gọi lái xe trực tiếp đưa hắn đến sân bay.

Ngô Thế Huân sắc mặt tái nhợt từ sân bay chạy đến bệnh viện, ở cửa bệnh viện gặp được Kim Chung Nhân đến đón cậu.

Ngô Thế Huân đi đến trước mặt Kim Chung Nhân, sốt ruột hỏi: "Chung Nhân, tình trạng của ba mẹ giờ đã thế nào rồi? Là tối hôm qua bị tai nạn giao thông à? Phòng bệnh ở đâu? Mau đưa anh đi xem!"

Ngô Thế Huân hỏi quá nhiều, mỗi một câu đều rất khó trả lời, Kim Chung Nhân đành phải sắc mặt cứng ngắc trầm mặc.

Ngô Thế Huân càng thêm sốt ruột, vừa đi vào bệnh viện vừa nói: "Chung Nhân, cậu rốt cục làm sao vậy? Anh hỏi cậu họ ở phòng bệnh nào, mau đưa tôi đi xem!"

Trầm mặc giằng co khiến người hít thở không thông kéo dài thật lâu, Kim Chung Nhân mới thấp giọng nói: "Thi thể bọn họ được đưa đến nhà xác."

Ngô Thế Huân sửng sốt, "Cậu nói cái gì?"

"Đêm qua trời đổ mưa to, ba mẹ lái xe đến sân bay, trên đường xảy ra tai nạn, thời điểm đưa đến bệnh viện, ba còn có một hơi thở, mẹ thì nội tạng vỡ nát, chảy máu nhiều dẫn đến bị choáng, đã hoàn toàn mất đi ý thức." Kim Chung Nhân từng câu từng chữ, gian nan nói, "Bác sĩ đã dốc toàn lực cứu chữa, cuối cùng vẫn đành bất lực...."

"Ba giờ rạng sáng hôm nay liền tuyên bố tử vong."

Ngô Thế Huân sửng sốt thật lâu, rốt cục phản ứng lại Kim Chung Nhân đang nói cái gì, vươn tay dùng lực nắm áo hắn, không thể tin nói: "Kim Chung Nhân cậu nói cái gì? Bọn họ chết? Cậu đừng đùa! Anh hôm qua còn nhắn tin với mẹ mà, anh..."

"Không phải đùa giỡn." Kim Chung Nhân bình tĩnh ngắt lời Ngô Thế Huân, "Ba mẹ xảy ra tai nạn, đã đều... qua đời."

"..." Ngón tay Ngô Thế Huân hơi hơi phát run, hốc mắt cũng nhanh chóng đỏ lên.

Sắc mặt Kim Chung Nhân thoạt nhìn vô cùng mỏi mệt, hiển nhiên tối hôm qua cả đêm không ngủ, trong loại chuyện thế này hắn không có khả năng nói đùa với Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân cũng biết lời Kim Chung Nhân nhất định là thật.... Nhưng mà, cậu căn bản không có cách nào tiếp nhận cái gọi là sự thật này!

Hai tiếng ngồi máy bay, lòng nóng như lửa đốt chạy đến bệnh viện, nhận được lại là tin tức cha mẹ đã cùng qua đời? Tại sao lại biến thành như vậy?

Ngô Thế Huân hốc mắt đỏ bừng trừng em trai ruột trước mặt, hai người cứng ngắc giằng co, đúng lúc này, Kim Tuấn Miên từ ngã rẽ đi tới, giữ chặt cậu, thấp giọng nói: "Thế Huân, chuyện ngoài ý muốn như vậy chúng ta cũng không biết làm sao cả, tiếp nhận sự thật đi."

Ngô Thế Huân đứng lặng thật lâu, sau đó mới nghẹn ngào nói: "Đưa em đi... nhìn bọn họ..."

Kim Tuấn Miên gật đầu, xoay người đưa Ngô Thế Huân đến nhà xác.

Nhiệt độ trong nhà xác lạnh lẽo đến đáng sợ, thi thể bị túi plastic bao kín đưa vào ngăn lạnh. Ngô Thế Huân bị khí lạnh thổi cho toàn thân phát run, cắn chặt môi đi vào cùng bọn họ, bác sĩ phụ trách trông coi nhà xác đối chiếu số thẻ kéo ra một túi plastic to, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy của người phụ nữ đột nhiên chiếu vào trong mắt.

".,.,." Là Ngô Bích Trân.

Nước mắt Ngô Thế Huân nhất thời trào qua khoé mi, ngón tay run rẩy muốn chạm vào khuôn mặt quen thuộc kia, lúc sắp tiếp xúc đến hai má lại sợ hãi rụt về.

Ngô Thế Huân sợ chạm vào khuôn mặt kia, khuôn mặt trắng bệch, mất đi huyết sắc, lạnh lẽo mà cứng đờ như vậy, căn bản không giống người mẹ sinh ra cậu, nuôi dưỡng cậu trong trí nhớ kia...

Người phụ nữa nằm trong ngăn lạnh trước mặt, rõ ràng là người Ngô Thế Huân mình thân nhất, quen thuộc nhất, là người mẹ mình yêu nhất, cũng kính trọng nhất, rõ ràng tối hôm qua trước khi ngủ còn nhắn tin nói chuyện phiếm với bà, mình còn chưa kịp trả lời một tin nhắn cuối cùng của bà....

Mà giờ phút này, bà lại đột nhiên không còn trên đời, bị đông lạnh trong nhà xác này.

Nhìn thi thể lạnh lẽo cứng ngắc của người phụ nữ quen thuộc này, trái tim Ngô Thế Huân tựa như bị một đôi tay lạnh băng dùng sức siết chặt, từng đợt từng đợt co thắt, khiến cậu gần như không thể hô hấp.

Đối diện với người phụ nữ đã mất đi sinh mệnh trong ngăn lạnh, thanh âm của Ngô Thế Huân như nghẹn trong cổ họng, thậm chí ngay cả một từ "mẹ" cũng không cách nào gọi thành tiếng được.

Kim Tuấn Miên đi lên phía trước, thấp giọng nói:"Thế Huân, đừng nhìn nữa."

"Anh." Ngô Thế Huân đột nhiên quay đầu ôm chặt lấy Kim Tuấn Miên, thân thể hơi hơi phát run, nước mắt vẫn chảy không ngừng, "Mẹ đêm qua còn nhắn tin với em.... Tại sai... Tại sao lại đột nhiên biến thành như vậy? Ba mẹ đều chết ư? Anh, có phải em đang nằm mơ hay không?"

Kim Tuấn Miên nhẹ nhàng sờ sờ tóc cậu, "Chuyện ngoài ý muốn này, chúng ta không có cách nào dự đoán được. Đừng đau lòng nữa."

Ngô Thế Huân không nói gì, chỉ vùi mặt vào trong lồng ngực Kim Tuấn Miên, phần áo trước ngực Kim Tuấn Miên nhanh chóng bị nước mắt thấm ướt.

Mãi đến buổi chiều, mấy anh em mới rời khỏi bệnh viện, trở về Kim gia.

Vừa về nhà, đột nhiên vang lên một chuỗi tiếng gõ cửa. Kim Tuấn Miên mở cửa, chỉ thấy Phác Xán Liệt phong trần mệt mỏi chạy đến, vừa thấy Kim Tuấn Miên liền nôn nóng hỏi: "Tuấn Miên, đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Huân nhi đâu?"

"..." Kim Tuấn Miên trầm mặc một lát mới biểu tình bình tĩnh nói, "Phác Xán Liệt, đây là việc gia đình Kim gia chúng tôi, cậu tốt nhất không cần hỏi đến. Thế Huân và Chung Nhân đang bàn chuyện, cậu đi về trước đi."

Phác Xán Liệt nhíu mày nói: "Tuấn Miên, cậu đang nói cái gì?"

Kim Tuấn Miên sắc mặt cứng nhắc nói: "Tóm lại, Kim gia hiện tại không chào đón cậu, mời cậu đi cho."

Cửa bị dùng sức đóng lại ngay trước mặt, Phác Xán Liệt sửng sốt một lúc, đáy lòng đột nhiên dâng lên một cỗ bất an cường liệt. Tuấn Miên không phải mất trí nhớ à? Vì sao hôm nay cậu ta đột nhiên biểu hiện ra địch ý rõ ràng với mình? Thậm chí trực tiếp hạ lệnh trục khách với mình?

Sự địch ý này là vì cái gì? Chẳng lẽ thật sự là... chuyện cậu ta bị bắt cóc có liên quan đến Phác gia?

Phác Xán Liệt hơi hơi nhíu mày, xoay người lái xe đến Phác gia.

Ngô Thế Huân ngồi yên trên sô pha, hốc mắt hồng hồng, hiển nhiên còn chưa có cách nào thản nhiên thừa nhận sự thực tàn khốc như vậy.

Kim Chung Nhân trầm mặc một lát, mới bình tĩnh nói: "Chuyện này chúng ta phải gạt ông nội. Tim ông không tốt, vẫn đang ở viện an dưỡng điều trị thân thể, nếu như bị chuyện như vậy đả kích, tôi sợ ông sẽ không chịu đựng được.":

Ngô Thế Huân phục hồi tinh thần, ngón tay cứng ngắc cầm lấy cốc nước trên bàn uống mấy ngụm, ngẩng đầu nhìn Kim Chung Nhân nói: "Thế thì cứ nói với ông nội là ông ngoại sinh bệnh, ba mẹ cùng đến Paris thăm ông, có thể kéo dài bao lâu thì kéo bấy lâu đi."

Kim Chung Nhân gật gật đầu, "Cũng chỉ có biện pháp này."

Ngô Thế Huân trầm mặc một lúc, nhỏ giọng hỏi: "Tang lễ của ba mẹ nên làm sao bây giờ?"

Kim Chung Nhân nghĩ nghĩ nói: "Nếu muốn lừa ông nội, tang lễ của ba mẹ nên có hết sức đơn giản một chút. Mấy anh em chúng ta, còn có cậu với anh họ, cùng đến trước mộ tế bái một chút. Thời gian định vào.... cuối tuần ba ngày nữa đi, anh xem thế nào?"

Ngô Thế Huân dừng một chút, "Được."

Kim Tuấn Miên đi vào trong phòng, liếc mắt nhìn Kim Chung Nhân, hỏi: "Tang sự đã bàn bạc xong chưa?"

Kim Chung Nhân nói: "Thời gian tạm thời định vào cuối tuần ba ngày nữa, tôi sẽ liên lạc với cậu, gọi bọn họ mau chóng về gấp từ Paris."

Kim Tuấn Miên gật gật đầu, đi đến sofa phòng khách ngồi xuống. Ngô Thế Huân trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên hỏi: "Anh, sau khi bị bắt cóc đã xảy ra chuyện gì, anh hoàn toàn không nhớ rõ à?"

Kim Tuấn Miên quay đầu nhìn về phía cậu: "Tại sao lại đột nhiên hỏi cái này?"

Ngô Thế Huân có chút bất an nói: "Mấy hôm trước, em trong lúc vô tình nghe thấy ba mẹ cãi nhau, mẹ nhắc đến chuyện anh bị bắt cóc, còn nói cái gì mà 'Có phải muốn chờ cả Kim gia đều chết chết sạch', ba còn nói... Tam gia đã trở lại" Ngô Thế Huân dừng một chút, "Tam gia là ai? Anh, anh đã từng nghe thấy chưa?"

".,.." Kim Tuấn Miên nhíu nhíu mày, không đáp lại.

Ngô Thế Huân nhìn anh trai, nghiêm túc nói: "Em rốt cục vẫn cảm thấy, ba mẹ đột nhiên qua đời có vẻ như không đơn giản như vậy, trong nhà có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Anh bị bắt có có phải cũng liên quan đến 'Tam gia' gì đó hay không?"

Kim Tuấn Miên thấp giọng nói: "Chuyện này giao cho cảnh sát đi thăm dò là được, còn đoán mò như vậy cũng không có nghĩa gì."

"Nhưng mà..."

"Chuyện anh bị bắt cóc, bây giờ còn chưa tra được chứng cứ, chờ cảnh sát điều tra rõ ràng, tự nhiên sẽ nói với chúng ta." Kim Tuấn Miên sắc mặt bình tĩnh ngắt lời cậu, "Cậu đừng nghĩ nhiều, ăn cơm trưa trước đi, tôi đi gọi về bên ngoại."

Thấy anh trai rõ ràng không muốn nhiều lời, Ngô Thế Huân lúc này mới gật gật đầu, không tiếp tục truy hỏi nữa.

Đêm đó, Ngô Thế Huân nằm trong phòng ngủ của mình, lại thế nào cũng ngủ không yên. Cậu luôn nhớ đến hình ảnh cha mẹ khắc khẩu mà cậu thấy lúc trước kia, bất an kỳ quái dưới đáy lòng cứ dần mở rộng, giống như mây đen phủ xuống đỉnh đầu, ép cậu không thở nổi.

Tam gia tột cùng là ai? Cùng chuyện anh hai bị bắt cóc, còn có cha mẹ gặp chuyện không may... có liên quan không?

Nhớ đến hình ảnh sáng sớm mấy ngày trước lúc rời khỏi nhà, Ngô Bích Trân nhẹ nhàng ôm ôm cậu, mỉm cười nói: "Gặp sau, con trai", Ngô Thế Huân lại nhịn không được một trận khó chịu. Không ngờ cậu không còn cơ hội gặp lại mẹ mình nữa.

Trong di động còn giữ tin nhắn cuối cùng Ngô Bích Trân gửi đến: "Lớn như vậy rồi, cả ngày đều muốn đi chơi, tương lai sinh con trai, trăm ngàn lần đừng có giống anh."

Tin nhắn kia, mình không trả lời, cũng rốt cuộc không còn có cơ hội trả lời nữa.

Ba dịu dàng từ ái, mẹ tính cách tuy mạnh miệng nhưng mềm lòng, kiên cường, người nhà mà mình yêu nhất, quý trọng nhất, đột nhiên cứ như vậy rời khỏi nhân thế, mình thậm chí hi vọng, đây chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng thật dài.

Tin nhắn với mẹ lưu lại trong di động không nhiều, máy móc lật lại từng tin từng tin nhắn đối thoại, hốc mắt Ngô Thế Huân không nhịn được chua xót.

Trước kia khi bọn họ vẫn còn, mình mỗi ngày đều vội vàng quay phim, tuyên truyền khắp nơi, gọi điện thoại và nhắn tin đều ít đến đáng thương, nay muốn trò chuyện với cha mẹ, cũng đã không còn khả năng.

Trước kia luôn luôn nghĩ, một ngày nào đó, nếu giành được cúp nam diễn viên chính xuất sắc nhất sẽ dâng lên trước mặt ba mẹ, để bọn họ cũng vì đứa con trai "không chịu cố gắng" này mà kiêu ngạo một hồi. Nhưng hôm nay, hết thảy đều đã không còn kịp rồi, bọn họ vĩnh viễn đều không thấy được...

Tầm mắt Ngô Thế Huân dần dần trở nên mơ hồ, ngay cả chữ trong tin nhắn cuối cùng trên màn hình di động cũng nhoà đi. Đúng lúc này, trên màn hình đột nhiên hiện lên một tin nhắn, biểu tượng quen thuộc, đến từ Phác Xán Liệt.

"Có tiện tiếp điện thoại không" Phác Xán Liệt gửi đến câu hỏi ngắn gọn.

Ngô Thế Huân trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới cầm điện thoại lên gọi. Điện thoại vang lên một tiếng đã lập tức được nhận, bên tai truyền đến âm thanh quen thuộc trầm thấp của Phác Xán Liệt, "Huân nhi, em hiện đang ở nhà sao?"

Ngô Thế Huân nhẹ giọng nói: "Đúng... Làm sao?"

"Tôi đang ở dưới lầu nhà em. Em ra đây đi, chúng ta nói chuyện."

Ngô Thế Huân ngẩn người, đi đến bên cửa sổ kéo rèm nhìn, dưới lầu cách đó không xa, quả nhiên đỗ chiếc xe Audi màu bạc quen thuộc, nam nhân thân hình cao lớn đang tựa vào cạnh xe, ngẩng đầu lên nhìn về phía phòng ngủ của mình. Đèn đường màu vàng ấm áp chiếu xuống kéo cái bóng của hắn ra rất dài, gió đêm thổi bay vạt áo sơ mi của hắn, thậm chí ngay cả tóc hắn cũng bị thổi cho rối loạn...

Ngô Thế Huân tâm tình phức tạp gác điện thoại, xoay người đổi giày đi ra ngoài.

Khi đến trước mặt Phác Xán Liệt, Ngô Thế Huân cúi đầu thấp giọng hỏi: "Anh tại sao lại ở đây? Không phải vẫn đang ở Giang Châu à?"

Phác Xán Liệt thấp giọng nói: "Tôi không yên lòng em, xin phép chạy về."

"..." Ngô Thế Huân cố nén chua xót dưới đáy lòng, ra vẻ bình tĩnh nói: "Em không sao, em... Em qua vài ngày nữa trở về đoàn làm phim, anh đi về trước đi, không thì đạo diễn bọn họ sẽ có ý kiến..."

Nói còn chưa dứt, đột nhiên bị Phác Xán Liệt gắt gao ôm vào trong lòng.

Ngô Thế Huân giật mình, liền nghe thấy nam nhân này ở bên tai dùng âm thanh trầm thấp, từng câu từng chữ dịu dàng nói: "Huân nhi, chuyện cha mẹ em tôi đều biết. Nếu đau lòng thì khóc đi, đừng chịu đựng."

".,.." Hốc mắt Ngô Thế Huân lại một lần nữa đỏ lên.

Phác Xán Liệt đại khái đã chờ ở đây rất lâu, trên người mang theo hàn ý của mùa đông.

Nhưng Ngô Thế Huân lại cảm thấy, với cậu đây là vòng tay ấm áp nhất.

Mỗi lần đều là như vậy, ở thời điểm mình khó khăn nhất, anh Xán Liệt chung quy sẽ đúng lúc xuất hiện bên cạnh, cho mình một cái ôm, một chút cổ vũ hoặc một chút an ủi. Anh ấy tựa như người bạn tri kỷ nhất, càng giống như một người yêu sâu sắc nhất, nhiều năm như vậy, trước sau không rời không bỏ.

Dù cho mình từng dùng ngôn từ cực kỳ ác liệt đuổi người kia đi, nhưng là trong thời khắc mấu chốt, anh ấy vẫn không bỏ mặc mình, ngược lại bởi vì không yên lòng mà đặc biệt xin phép trở về với mình.

Đáy lòng Ngô Thế Huân một trận cảm động, rốt cục cũng không kiêng dè vấn đề thể diện nữa, lập tức dùng sức ôm chặt Phác Xán Liệt như thể bắt lấy ngọn cỏ cứu mạng, gắt gao ôm lấy hắn, vùi mặt vào trong lòng hắn.

Ngửi được hương vị quen thuộc trên thân người đàn ông này, đáy lòng trống rỗng của Ngô Thế Huân mới rốt cuộc đầy hơn một chút.

Ngô Thế Huân hôm nay hiển nhiên đã khóc một trận ở bệnh viện, vành mắt cơ hồ cũng sưng lên, âm thanh khàn khàn đến đáng thương.

Phác Xán Liệt đương nhiên biết tầm quan trọng của Kim Hạo Đông và Ngô Bích Trân đối với Ngô Thế Huân. Hai người này đồng thời tai nạn xe cộ bỏ mình, đối với Ngô Thế Huân mà nói không thể nghi ngờ là đả kích cực đại. Hắn thậm chí chẳng thể tưởng tượng được còn có chuyện gì nghiêm trọng hơn chuyện này.

Nhìn tới hốc mắt đỏ bừng của Ngô Thế Huân, Phác Xán Liệt rất đau lòng, không khỏi hơi buộc chặt cánh tay, thấp giọng nói: "Trong lòng khó chịu thì cứ nói ra đi, nói ra sẽ đỡ hơn một chút."

Ngô Thế Huân gật gật đầu, ôm chặt Phác Xán Liệt, đứt quãng nói: "Ba mẹ em đều qua đời, bọn họ gặp tai nạn giao thông... Đây quá đột ngột, em nhất thời thật sự rất khó thừa nhận..."

Ngô Thế Huân ở trong lòng Phác Xán Liệt đứt quãng nói, như là quan ải cha mẹ đối với cậu trước đây, ủng hộ lặng lẽ của mẹ khi lựa chọn theo học ngành điện ảnh năm đó, chiếc bánh ngọt cha tự làm lúc sinh nhật mười tám tuổi... Rất nhiều chi tiết trong dĩ vãng giờ phút này hồi tưởng lại, từng giọt từng giọt, đều khiến cậu khổ sở cùng cực.

Phác Xán Liệt nhẫn nại nghe, một lần lại một lần nhẹ nhàng vuốt ve lưng Ngô Thế Huân, dịu dàng an ủi cậu. Hắn biết, Ngô Thế Huân giờ phút này cần chỉ là một đối tượng để có thể trút hết tâm sự ra, chính hắn cũng nguyện ý làm một thính giả trầm mặc.

Mãi đến cuối cùng, Ngô Thế Huân nói mệt, rời khỏi lòng Phác Xán Liệt. Phác Xán Liệt lúc này mới nhìn vào mắt cậu, thấp giọng, dịu dàng nói: "Huân nhi, đừng quá đau buồn.... Em còn có tôi... Tôi nói rồi, vĩnh viễn sẽ không bỏ em lại."

Ngô Thế Huân bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt Phác Xán Liệt.

Dưới đèn đường màu vàng cam, trong ánh mắt thâm thuý của nam nhân, là cố chấp và thâm tình nồng đậm không thể chối bỏ.

Cho dù rất lâu sau này, Ngô Thế Huân mình đều không thể quên, trong đêm khuya rét lạnh khi cha mẹ qua đời kia, vòng ôm của Phác Xán Liệt đã cho cậu ấm áp và dịu dàng lớn nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro