Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tang lễ của Kim Hạo Đông và Ngô Bích Trân được cử hành vào cuối tuần ba ngày sau, tro cốt hai người được hợp táng dưới cùng một ngôi mộ.

Ngô Thế Huân đứng trước bia mộ, trầm mặc nhìn di ảnh trên bia mộ, hai người thân quan trọng nhất với cậu cứ như vậy qua đời, tâm tình của cậu đau khổ vô cùng, lại không nói ra được bất cứ lời nào.

Tất cả mọi người đều trầm mặc, lễ tang cứ như vậy kết thúc dưới bầu không khí nặng nề áp lực.

Cậu và anh họ được Kim Chung Nhân đưa đến khách sạn, Ngô Thế Huân cùng Kim Tuấn Miên trở lại Kim gia.

Sau khi về đến nhà, Ngô Thế Huân tâm tình xuống dốc đi đến phòng ngủ Kim Tuấn Miên, muốn tuỳ tiện tán gẫu với anh trai vài câu, lại phát hiện Kim Tuấn Miên đang thu dọn hành lý.

Ngô Thế Huân nghi hoặc hỏi: “Anh, anh thu dọn hành lý làm gì?”

Kim Tuấn Miên biểu tình bình tĩnh nói: “Anh chuẩn bị đi Thụy Điển.”

Ngô Thế Huân giật mình, “Là sang đó bàn chuyện làm ăn ạ?”

Kim Tuấn Miên trầm mặc trong chốc lát, mới ngẩng đầu lên nhìn Ngô Thế Huân, biểu tình bình tĩnh nói: “Anh muốn di cư sang bên kia sống.”

Thấy thần sắc nặng nề kiên định trong mắt anh trai, Ngô Thế Huân kinh ngạc hồi lâu, mới không dám tin hỏi: “Anh, anh muốn đi? Tại sao lại đột nhiên muốn ra nước ngoài?”

Kim Tuấn Miên bước lên phía trước, vỗ nhè nhẹ bả vai Ngô Thế Huân, thấp giọng nói: “Anh chỉ là muốn đổi một nơi sinh sống khác. Nơi này…. Anh đã không muốn ở lại nữa… Thế Huân, kinh doanh của Kim gia anh giao toàn bộ cho Chung Nhân xử lý, cậu về sau… có khả năng thì giúp cậu ấy một tay đi.”

Ngô Thế Huân kinh ngạc nhìn bóng dáng anh trai rời đi, mũi trong giây lát một trận chua xót. Ngô Thế Huân không biết Kim Tuấn Miên vì sao đột nhiên bỏ đi.

Cha mẹ qua đời, anh trai bỏ đi, làm cho gia đình vốn ấm áp hoà thuận đột nhiên cứ như vậy sụp đổ. Không lâu trước kia, người một nhà còn cùng nhau ngồi trong phòng ăn ăn cơm, trên bàn cơm cùng vui vẻ ấm áp… Nhưng mà nay, trong nhà lớn toàn bộ Kim gia, cư nhiên chỉ còn lại một mình cậu.

Ngô Thế Huân nhìn căn phòng trống trơn cô quạnh, trong lòng một trận lạc lõng.

Trở về phòng gọi điện thoại cho Kim Chung Nhân, điện thoại vừa tiếp, Ngô Thế Huân đã trực tiếp hỏi: “Anh hai nói, anh ấy muốn di cư sang Thụy Điển sống, cậu biết không?”

“Biết.” Kim Chung Nhân bên đầu kia điện thoại âm thanh mười phần mỏi mệt, “Nếu anh ấy đã ra quyết định này, như vậy cứ tuỳ anh ấy đi.”

Ngô Thế Huân có chút nghi hoặc nói: “Anh ấy tại sao lại đột nhiên muốn đi… Có phải là cậu bày tỏ với anh ấy không?”

Kim Chung Nhân không đáp lại, như là cam chịu. Ngô Thế Huân trầm mặc một lát, mới thấp giọng nói: “Cậu không muốn giữ anh ấy lại à? Cứ thế để anh ấy đi?”

Kim Chung Nhân như trước im lặng không lên tiếng, Ngô Thế Huân đành phải bất đắc dĩ cúp điện thoại.

Cha mẹ qua đời, Kim Tuấn Miên cùng Kim Chung Nhân lại đang chiến tranh lạnh, nói đến chuyện tình cảm, Ngô Thế Huân bị kẹp ở giữa căn bản không biết làm thế nào mới tốt. Trong ngôi nhà trống trơn cô quạnh này, tựa hồ có loại cảm giác áp bách khiến người hít thở không thông. Ngô Thế Huân thật sự là không chịu nổi nữa, dứt khoát lái xe đến biệt thự của mình ở khu Nguyệt Hồ.

Biệt thự cách vách sáng đèn, anh Xán Liệt hiển nhiên cũng ở nhà.

Ngô Thế Huân đỗ xe, xoay người đi gõ cửa nhà Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt mở cửa đi ra, thấy Ngô Thế Huân sắc mặt tái nhợt, ngưng một lúc mới vội vàng kéo cậu vào trong nhà, tìm đôi dép lê cho cậu thay, hỏi: “Em tại sao lại chạy đến đây?”

Ngô Thế Huân không nói chuyện, thay dép lê, cúi đầu yên lặng đi vào phòng khách ngồi.

“Uống nước trước đi.” Phác Xán Liệt rót cho cậu một ly nước ấm đưa qua, thấp giọng hỏi, “Huân nhi, rốt cuộc làm sao vậy?”

Ngô Thế Huân nhận lấy nước ấm uống mấy ngụm, lúc này mới nhẹ giọng nói: “Tang lễ ba mẹ em hôm nay kết thúc, anh em đột nhiên nói muốn xuất ngoại… Trong lòng em rất loạn, vẫn cảm thấy Kim gia đã không còn như trước nữa… Trong nhà không có lấy một người, em căn bản không chịu được…”

Phác Xán Liệt nhẹ nhàng nắm tay Ngô Thế Huân, thấp giọng nói: “Em không cần nghĩ nhiều, Tuấn Miên đột nhiên xuất ngoại, đại khái là giữa cậu ấy cùng Chung Nhân xuất hiện mâu thuẫn gì đó. Qua đoạn thời gian nữa, chờ bọn họ tỉnh táo lại, tôi nghĩ cậu ấy sẽ trở về.”

Ngô Thế Huân kinh ngạc quay đầu, “Chuyện anh em với Chung Nhân tại sao anh lại biết?”

Phác Xán Liệt trầm mặc một lát, “Tôi với anh trai em dù sao cũng là bạn bè rất nhiều năm, lòng chiếm hữu của Chung Nhân đối với cậu ấy thực ra rất rõ ràng. Cái gọi là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, tôi đã sớm nhận ra… Chung Nhân đối với Tuấn Miên không chỉ là tình anh em đơn thuần. Huống chi…”

Phác Xán Liệt đột nhiên ngừng lại, Ngô Thế Huân nghi hoặc hỏi: “Huống chi cái gì?”

Phác Xán Liệt có chút bất đắc dĩ vươn tay, nhẹ nhàng sờ sờ tóc Ngô Thế Huân, nhìn vào mắt cậu, thấp giọng nói: “Huống chi, tôi cùng Chung Nhân xem như cùng loại, chúng tôi đều yêu phải người không nên yêu… Tôi có thể nhận ra cậu ta thích Tuấn Miên, cậu ta tự nhiên cũng nhìn ra được, tôi thích em.”

“…” Ngô Thế Huân đột nhiên sững sờ tại chỗ.

Phác Xán Liệt bất đắc dĩ cười cười, dịu dàng nói: “Cũng chỉ có em, mới có thể một hơi coi tôi thành bạn bè, được người thích nhiều năm như vậy, lại vẫn chậm chạp không hề phát hiện.”

“…” Đối diện với đôi mắt thâm thuý của Phác Xán Liệt, mặt Ngô Thế Huân hơi hơi phát hồng, vội vàng không được tự nhiên chuyển tầm mắt.

Ngay lúc xấu hổ không biết nên nói gì mới tốt, bụng Ngô Thế Huân đột nhiên vang lên một tràng ục ục, không khí ái muội hoàn toàn bị âm thanh sát phong cảnh này phá vỡ.

Ngô Thế Huân xấu hổ đến tai cũng đỏ lựng.

Nhìn cậu mặt đỏ bừng hận không thể tìm cái lỗ nào mà chui xuống, Phác Xán Liệt không nhịn được mỉm cười một cái, nhẹ nhàng xoa xoa tóc cậu, thấp giọng nói: “Lại chưa ăn gì? Chờ một lát, tôi đi làm vài món cho em.”

“…” Mãi cho đến khi Phác Xán Liệt đi rồi, Ngô Thế Huân mới vươn tay sửa sang lại tóc.

Bị Phác Xán Liệt dùng động tác thân mật xoa loạn tóc khiến đáy lòng lạc lõng của Ngô Thế Huân đột nhiên dâng lên một chút ấm áp.

Cha mẹ ngoài ý muốn tai nạn giao thông, mình căn bản bất lực. Anh hai cùng Chung Nhân chiến tranh lạnh, mình lại không thể nhúng tay. Vào lúc bất lực nhất, cũng may có anh Xán Liệt ở bên cạnh, vẫn chưa từng bỏ đi.

Kỳ thật muốn nói cho anh ấy, Ngô Thế Huân trì độn này kỳ thật cũng đã sớm thích anh rồi.

Nhưng mà, vào lúc cha mẹ mới qua đời không lâu, nói chuyện tình cảm cũng không phù hợp. Không bằng… đợi sau khi quay xong Endless Love mới suy nghĩ kỹ lại một chút, nói chuyện ở bên nhau với anh ấy vậy?

Phác Xán Liệt nhanh chóng nấu xong cơm chiều bưng đến phòng ăn, vài món lót dạ đơn giản, màu sắc hương vị đều toàn vẹn. Mấy ngày nay chưa một lần ăn cơm tử tế, Ngô Thế Huân bụng đói sôi sục lập tức quét sạch đồ ăn trên bàn.

Sau khi ăn xong lại trở lại phòng khách, cùng Phác Xán Liệt xem tiết mục gameshow nhàm chán. Xem được một lúc một cơn buồn ngủ kéo đến, Ngô Thế Huân cư nhiên nghiêng đầu một cái, tựa vào trên sofa ngủ.

Ngô Thế Huân đã mấy ngày không ngủ đàng hoàng, ngày nào cũng là ác mộng triền miên, tinh thần luôn bị vây trong trạng thái căng thẳng, giờ phút này, hết thảy đã trần ai lạc định, cậu rốt cuộc trầm tĩnh lại, vừa nhắm mắt đã thiếp đi.

Thấy cậu ngủ, Phác Xán Liệt không nhịn được nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, sau đó mới đứng dậy ôm cậu đến phòng ngủ của mình, muốn để cậu ngủ một giấc đầy đủ.

Ngô Thế Huân bị động tác của Phác Xán Liệt đánh thức, phát hiện mình cư nhiên bị nam nhân này ôm lên, thân thể lơ lửng bị hắn ôm ngang vào trong ngực, Ngô Thế Huân sắc mặt hơi hơi cứng đờ, xấu hổ vùng vẫy một cái, “Em tại sao lại đột nhiên ngủ…”

Phác Xán Liệt không để ý Ngô Thế Huân giãy dụa, trực tiếp ôm cậu lên giường phòng ngủ, cường ngạnh đắp đắp chăn cho cậu, vươn tay sờ sờ tóc cậu, thấp giọng nói: “Đã rất muộn rồi, tôi sang phòng bên cạnh, em cứ yên tâm ở trong này ngủ một giấc đi. Ngủ ngon.”

“…” Nhìn bóng dáng xoay người rời đi của Phác Xán Liệt, Ngô Thế Huân đành phải yên lặng nằm lại.

Ngủ trên giường anh Xán Liệt, trên gối đầu, chăn tựa hồ tất cả đều là hương vị của anh ấy, cảm giác hơi kỳ quái…

Ngô Thế Huân mơ mơ màng màng nghĩ, lại bởi vì quá mệt mỏi mà nhanh chóng ngủ mất.

Giấc ngủ này thực sự rất say, trực tiếp ngủ thẳng hừng đông.

Thời điểm tỉnh lại, Phác Xán Liệt đã làm xong bữa ăn sáng, Ngô Thế Huân vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó đến phòng ăn ăn bữa sáng.

Ngô Thế Huân đã được ngủ đủ giấc có tinh thần hơn rất nhiều so với mấy ngày hôm trước, Phác Xán Liệt đưa trứng rán và sandwich đến trước mặt cậu, thấp giọng nói: “Ăn nhiều một chút.”

“Ừm.” Ngô Thế Huân đang vùi đầu ăn cơm, di động Phác Xán Liệt đột nhiên vang lên, là điện thoại Lộc Hàm gọi đến.

Phác Xán Liệt nói vài câu với đầu kia di động, sau đó đưa điện thoại sang một bên, nhìn Ngô Thế Huân nói: “Điện thoại của đạo diễn, hỏi chúng ta khi nào mới có thể trở về đoàn làm phim.”

Ngô Thế Huân nghĩ nghĩ nói: “Mau chóng đi, bởi vì em mà… đoàn làm phim bên kia đã chậm trễ lâu lắm rồi.”

Phác Xán Liệt gật gật đầu, cầm lấy di động nói: “A lô, đạo diễn, tôi và Thế Huân ngày mai sẽ quay lại đoàn làm phim… Vâng, tôi biết rồi, tôi sẽ nói với Thế Huân.”

Sau khi gác điện thoại, Phác Xán Liệt lại ngẩng đầu nói: “Đạo diễn Lộc đã biết chuyện cha mẹ em qua đời, bảo em đến đoàn làm phim thì điều chỉnh trạng thái một chút trước, sẽ quay cái khác trước, qua mấy ngày rồi quay những cảnh có vai diễn của em.”

Không ngờ Lộc Hàm tuy rằng hơi độc miệng chút, vậy mà lại rất quan tâm đến diễn viên, Ngô Thế Huân vội nói: “Em không thành vấn đề, cứ theo đạo diễn Lộc sắp xếp đi.”

Hai người cùng nhau ăn xong điểm tâm, Phác Xán Liệt gọi điện thoại đến sân bay đặt vé máy bay, Ngô Thế Huân trở về biệt thự cách vách thu dọn đơn giản hành lý. Sáng sớm hôm sau liền cùng Phác Xán Liệt lái xe đến sân bay.

Sau khi đến Giang Châu nghỉ ngơi một buổi chiều, buổi tối liền bắt đầu trực tiếp quay phim.

Ngô Thế Huân nói rằng trạng thái của mình không thành vấn đề, Lộc Hàm cũng không khách khí nữa, trực tiếp cho hai người quay cảnh đối diễn.

Một màn quay này là cảnh đêm, như trước là hình ảnh hiện thực và hồi ức lẫn lộn.

Nhiều năm trước, có một buổi tối, bác sĩ Kha Ân và Tiểu Thất cùng đi mua đồ, lúc đi ngang qua cửa ngân hàng, hắn để Tiểu Thất chờ trên đường, còn hắn vào ngân hàng rút tiền, kết quả đột nhiên trời đổ mưa to, Tiểu Thất chưa từng gặp mưa bao giờ cứ như vậy ngây ngốc chờ dưới đèn đường giữa cơn mưa, bị dính nước mưa ướt sũng, tươi cười trên mặt lại vẫn sáng lạn vô cùng như cũ.

Nay, bác sĩ Kha Ân cầm ô đi trong mưa, đột nhiên nhìn thấy một bóng hình quen thuộc nơi ngã tư đường đối diện. Người đứng dưới đèn đường giữa cơn mưa, chính là người nhân bản Tiểu Thất hắn nhung nhớ đã lâu, lại bị hắn tự tay giết chết.

Hiện trường đoàn làm phim —

Phác Xán Liệt cầm ô đi dưới mưa, khi đi đến góc rẽ ngã tư đường, theo bản năng quay đầu, lại đột nhiên thấy dưới đèn đường nơi ngã tư đối diện, Ngô Thế Huân mặc quần bò xanh và áo sơ mi trắng đơn giản, đang im lặng đứng dưới mưa ở nơi đó, toàn thân bị mưa ướt đẫm.

Phác Xán Liệt giật mình, cách ngã tư đường nhìn người kia trong mưa, còn tưởng rằng mình đang gặp ảo giác.

Cứng ngắc tại chỗ thật lâu rốt cục phát hiện kia cũng không phải ảo giác, hắn đột nhiên như phát điên xuyên qua dòng xe qua lại trên ngã tư đường, nhanh chóng chạy đến ngã tư đối diện, ném ô đi, trực tiếp dùng lực ôm Ngô Thế Huân vào trong ngực.

“Tiểu Thất…” Phác Xán Liệt nghẹn ngào nói, “Là em đã trở lại đấy ư?”

Ngô Thế Huân mỉm cười nhẹ nhàng ôm trả hắn, “Bác sĩ Kha, đã lâu không gặp.”

Xúc cảm chân thật trong ngực căn bản không phải là ảo giác, lại càng không phải là giấc mơ, chính là người kia mà mình tâm tâm niệm niệm. Phác Xán Liệt không do dự nữa, trực tiếp nâng mặt Ngô Thế Huân lên hôn xuống.

“Ưm…”

Nụ hôn nồng nàn điên cuồng như muốn cắn nuốt đối phương, Ngô Thế Huân bị hôn cho có chút tâm hoảng ý loạn, nhịn không được đỏ mặt, theo bản năng muốn tránh né, lại bị Phác Xán Liệt cuốn lấy đầu lưỡi, tiến thêm một bước làm sâu nụ hôn.

“Ưm… ư…”

Mặt Ngô Thế Huân càng đỏ hơn, tuy rằng đang đóng phim, nhưng mà Phác Xán Liệt hôn điên cuồng như vậy vẫn khiến cậu có cảm giác sống lưng run lên, tim đập cũng nhanh đến gần như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Lộc Hàm vẫn chưa hô cut, Phác Xán Liệt hôn thật sự nghiêm túc, Ngô Thế Huân tuy xấu hổ nhưng cũng không thể đẩy hắn ra, đành phải đỏ mặt bị hắn điên cuồng hôn đủ.

Mãi đến khi mặt Ngô Thế Huân đỏ bừng lên, gần như không hít thở nổi, Phác Xán Liệt mới buông cậu ra, dán lên môi cậu, dịu dàng nói: “Tiểu Thất, tôi rất nhớ em.”

Ngô Thế Huân cũng bị Phác Xán Liệt kéo nhập tâm vào vai diễn, nhìn vào đôi mắt thâm thuý của hắn, nhẹ giọng nói: “Tôi cũng vậy…”

Hai người thâm tình chăm chú nhìn nhau, sau năm giây liên tiếp, Lộc Hàm mới cười nói: “Rất tốt, một màn này qua!”

Phác Xán Liệt lúc này mới mỉm cười một cái, buông Ngô Thế Huân ra, sửa sang mái tóc ướt sũng của Ngô Thế Huân, thuận tay cầm một chiếc khăn từ trong tay nhân viên công tác đưa cho cậu, thấp giọng nói: “Mau lau khô tóc, đừng để bị cảm.”

“Được,” Ngô Thế Huân vừa lau tóc vừa đi đến bên cạnh đạo diễn Lộc, ngượng ngùng hỏi, “Đạo diễn, khụ khụ, màn vừa rồi kia… không có vấn đề gì chứ?”

Lộc Hàm gật gật đầu, mỉm cười nói: “Biểu hiện của Xán Liệt rất đáng khen, động tác cường hôn này diễn được rất đúng mực a. Cậu cũng thực không tệ, kinh ngạc và cứng ngắc lúc mới đầu, còn có biểu tình thẹn thùng sau đó, đều khống chế rất tốt.”

“…”

“Không ngờ, cách một thời gian, hai người các cậu phối hợp lại là càng ngày càng ăn ý.” Lộc Hàm nhịn không được tán thưởng nói, “Xem ra, các cậu đều rất nhập diễn, thoạt nhìn rất có cảm giác tình nhân.”

“…” Thấy Phác Xán Liệt cũng đang đi đến bên này, Ngô Thế Huân vội vàng ngượng ngùng xoay người tránh đi.

Cảm giác tình nhân sao?

Trong mắt đạo diễn, mình cùng anh Xán Liệt thực sự có cảm giác tình nhân? Nhập diễn quá sâu là một mặt, có lẽ…. quan trọng hơn là, bởi vì chính mình cũng thật sự yêu đối phương cho nên mới kìm lòng không đặng như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro