Gác xép

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh bảo con gái lúc làm bánh trông hiền xinh nhất quả đất, rồi nhất định cậu ấy sẽ chỉ “iu” và cưới một cô vợ biết làm bánh, và làm bánh rất rất cừ cừ…”

(Trích nhật kí của một cô nàng bánh mật)
---------------------------- * -----------------------------

Sáng chủ nhật, Mai bị đánh thức bởi tiếng ồn ào của một đôi chích chòe lắm chuyện, vọng sang từ ban công nhà bên. Nó cáu kỉnh đưa tay với chiếc đồng hồ báo thức. Mới 6h sáng. Quá sớm! Chứ còn gì, hè là thời điểm tuyệt vời nhất để nó có thể hê-nhô ngày mới vào tầm… trưa. Cố gắng trùm mền, bịt chặt hai tai bằng cách xoắn hai đầu gối lại, nhưng có vẻ chẳng ăn thua gì. Mai bật dạy, đạp tung cửa, quắc mắt nhìn sang ban-công nhà bên. Nụ cười ranh mãnh của Nghĩa, tên con trai có cái “tổ quạ” xoăn tít lập tức tắt lịm.

-Không ngủ được à? – Nghĩa vờ tỉa mấy cái lá ti-gôn.

-Còn phải hỏi. Cậu không bắt bọn nó nín đi được một lúc à? Nhứ hết cả não!

-Đã bảo rồi đấy, cơ mờ, sáng nay hai vợ chồng nhà nó… cãi nhau.

-Bó tay!

Thế là tỉnh ngủ! Hóa ra, đó lại là một buổi sáng hết sức thú vị và trong lành. Sau màn “cãi nhau” bất chấp giờ giấc, hình như đôi chính chòe nhà bên ấy đã làm lành với nhau. Nó vừa đánh răng, vừa nhún nhảy theo bản tình ca ngày mới đang ngân lên réo rắt. Chậc chậc!

Buổi sáng hiếm hoi ấy cuối cùng đã được Mai tận dụng để dọn dẹp căn gác xép bừa bộn quanh năm. Sau gần ba tiếng vật lộn với một mớ hỗn độn khắp sàn, cuối cùng, sách vở được xếp ngay ngắn vào từng thùng các-tông. Mấy bộ đồng phục được ướp nắng thơm phức cũng nằm gọn ghẽ trong ngăn tủ, bắt đầu kì xả hơi suốt 3 tháng hè. Mùi ẩm mốc quen thuộc trên căn gác xép lại khiến Mai nhớ về những mùa hè trước. Nó dán mắt lên tường, nơi in chằng chịt những câu slogan mà nó tự chúc mình thi tốt, hay một hình vẽ nguệch ngoạc nào đó. Một cái hộp bằng bìa cứng hiện ra trên kệ sách phủ đầy bụi. Đó là một món quà chưa được gửi. Chủ nhân hụt của nó là Minh, một cậu bạn cực đáng yêu cùng lớp. Nhưng bây giờ có cho tiền Mai cũng chẳng dám gửi. Thế là nó lại thừ người ra một lúc nữa, cho đến khi tiếng mẹ gọi xuống ăn cơm vẳng lên tận căn gác xép tí hon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro