Chương II: Đền thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Liberty nhìn xung quanh, bầu trời đen kịt, dưới chân là một vũng nước cao đến gần đầu gối. Cô lội qua đó, đến một nơi kỳ lạ cắm một cây cọc gỗ kỳ lạ nhìn như cây thập tự giá.

   Liberty chạm vào nó, bỗng dưng từ cây cọc đó chảy ra một thứ chất lỏng đen đặc giữ cô lại. Chỗ nước xung quanh trồi lên nhưng khuôn mặt người, chúng bắt đầu mở miệng.

   Cực phẩm.

   Con bé đó

   Chính là thứ mà chúng ta cần...

    Chúng nói gì vậy?

   Cực phẩm?

   Cô?

   Nước xung quanh hợp lại thành một người đàn ông to lớn, Linerty biết ông ta, đó là vị thần mà mọi người trong làng luôn thờ cúng. Vẫn là ông ta nhưng méo mó dị dạng đến đáng sợ, vươn dài cánh tay đến bắt lấy cô rồi nở một nụ cười để lộ ra những thứ bên trong miệng.

   Trong đó có hàng chục, hàng trăm con người trong đó và họ chính là "Liberty " nằm chồng chất lên nhau.

   "Cô dâu của ta ..."

   Cô dâu?

   Một dòng điện xẹt qua cơ thể khiến Liberty nhớ lại mọi thứ. Không... cô dâu của thần ư?

   Cô ghét nó. Ghét cái cách mà mọi người gọi cô như vậy. Ghét cái cách mọi thứ thay đổi khi cô được chọn làm cô dâu cho cái vị cái vị thần chết tiệt này.

   Liberty cố gắng vùng vẫy khỏi bàn tay to lớn đó nhưng vô dụng. Bỗng dưng toàn thân cô bị đốt cháy bởi một ngọn lửa màu vàng sáng, nó không nóng mà còn có cảm giác nhẹ nhàng kì lạ.

   Mọi thứ xung quanh biến mất, kể cả hắn, mắt cô cũng mờ dần rồi không còn thấy gì cả


   Liberty tỉnh dậy tại một nơi hoàn toàn xa lạ, là một căn phòng theo kiểu thiết lạc hậu nhưng nhìn nó không có vẻ gì cũ kĩ. Cô nhìn sang kế bên thì mới chợt giật mình khi thấy có một người ở kế bên. Cô ta ngồi theo kiểu seiza* truyền thống, đầu cứ gật lên gật xuống hình như là đang ngủ.

   Cô ta có một mái tóc vàng dài qua cả lưng, mặc bộ đồ mà các thần chủ** mặc nhưng có vài chi tiết khác lạ. Chợt phần tóc trên đầu cô ta hơi rung nhẹ, không... hình như đó không phải tóc, tai cáo? Cô nhìn ra đằng sau cô ta, không ngoài dự đoán đó là chín chiếc đuôi đang nằm im lìm.

   Cô ta... là một cửu vĩ hồ.

   Tại sao cô lại ở đây? Tại sao kế bên cô lại là một cửu vĩ hồ?

   Những câu hỏi liên tục nảy lên trong đầu Liberty mà không có lời giải đáp. Cô ta từ từ mở mắt ra, đôi tai cáo cùng chín cái đuôi kia cũng bắt đầu cựa quậy, cô bất chợt lùi lại như một phản xạ tự nhiên khi thấy một trong những đại yêu quái trước mắt.

   "Em dậy từ lúc nào vậy? "

   "V-vài phút trước. "

   Giọng Liberty run run, chẳng biết vì sợ hay vì thứ khác. Cứ có một áp lực vô hình lên cô khiến người cô cứ run bần bật, hô hấp không thông, phổi như bị ép lại.

   "À, xin lỗi, để ta thu yêu khí lại, dọa em sợ rồi."

   Cô ta nhắm mắt lại, luồn áp lực xung quanh cũng biến mất, việc thở cũng trở lại bình thường. Liberty trở mình muốn ngồi dậy nhưng cơn đau khắp cơ thể đột nhiên truyền tới khiến cô chỉ vừa nhướng người đã đổ ập xuống.

   "Đừng cử động nhiều quá, linh hồn em đang bị tổn thương rất nặng đó. "

   Cô ta có vẻ khá hốt hoảng còn dặn dò đủ thứ như mấy bà cô lo xa trong làng nghe đến nhức hết cả đầu. Xong xuôi thì cô ta đi đâu đó rồi quay lại rất nhanh cùng một khay thức ăn.

   Trên đó chí có mấy món ăn đơn giản như súp miso, cơm trắng, một con cá hấp cùng vài loại trái cây. Liberty vẫn chưa ngồi dậy được nên đành để cô ta đút cho từng đũa, có điều dù những món đó thực sự rất ngon nhưng nếu là chăm sóc người bệnh thì tại sao cô ta không dùng cháo cho dễ tiêu.

   Ăn uống xong xuôi thì cô ta búng tay một cái, chén dĩa liền biến mất. Liberty lấy hết dũng khí hỏi con cửu vĩ hồ trước mặt.

   "Cô... là ai vậy? Sao lại cứu tôi?"

   Cô ta hơi khựng lại nhưng vẫn trả lời

   "Người tiếp quản ngôi đền này, cứ gọi ta là Hajiru là được. "

   Hajiru trả lời khá qua loa, có vẻ không muốn nhắc tới thân phận của bản thân. Hít sâu một hơi, Hajiru hỏi cô.

   "Ừm... thì... Ta cởi đồ em ra được không?"

   "???"

   Từ lúc có được nhận thức tới giờ Liberty chưa bao giờ nghe một ai yêu cầu như vậy. Dùng cái nhìn như dành cho kẻ biến thái, một lần nữa trong đầu Liberty lại xuất hiện một đống câu hỏi. Con cửu vĩ hồ này điên à? Hay là cô ta là một kẻ biến thái? Cũng có thể là đang muốn ăn linh hồn cô chăng?

   "Đ-đừng nhìn ta như vậy chứ, ta có lý do mà."

   "Nói."

   Dù Liberty mới là kẻ yếu thế nhưng chẳng biết vì sao mà bây giờ cô có thể nói như ra lệnh như vậy. Hajiru chỉnh giọng lại rồi nói tiếp.

   "Trong người em..."

   "Tôi tên là Liberty."

   "Thì trong người Liberty, ừm... ta cảm nhận được... nói sao ta... một dạng năng lượng kỳ lạ chăng?"

   "Năng lượng?"

   "Ừ, và có vẻ nó liên quan tới việc em bị đưa tới đây nữa."

   "Cô nói đưa tới đây? Ở đây không phải nhân giới sao?"

   "Nơi đây là khu vực nằm giữa nhân giới và hoàng tuyền - nơi các linh hồn không thể siêu thoát và hóa thành cô hồn quỷ dữ tồn tại. Có điều... đối với một linh hồn như em thì sao lại bị đưa tới đây?"

   "Cô nói linh hồn tôi? Tôi chết rồi sao?"

   Hajiru im lặng, như khẳng định cho điều cô thắc mắc. Dù vậy không hiểu tâm Liberty lại bình lặng tới kỳ lạ. Đúng... làm gì có ai bị thiêu như vậy mà có thể sống sót cơ chứ?

   "Em... ổn không?"

   "Không sao cô nói tiếp đi."

   "Ừm... cho ta xin phép."

   Liberty vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị Hajiru bế lên đi đâu đó. Lần đầu tiên có người bế cô lên như vậy làm cô hoảng loạn ôm chặt cổ Hajiru nhắm chặt mắt. Hajiru đi mấy phút thì dừng lại, Liberty cũng từ mở mắt ra nhìn xung quanh.

   Đây là cổng vào trong ngôi đền, xung quanh là khoảng sân rộng rãi. Nhưng cái thứ thực sự khiến Liberty kinh hãi là bọn chúng - những thứ đã đuổi theo cô trên núi, thậm chí còn có vài con quỷ cô chưa nhìn thấy. Chúng cào xé, gầm thét ở ngoài một cái vòm như làm bằng một lớp kính mỏng nhìn như có thể vỡ bất cứ lúc nào.

   "Em thấy rồi chứ?"

   Liberty không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

   "Một linh hồn thuần khiết như em chính là một miếng mồi thượng hạng đối với bọn chúng, chỉ cần cắn xé được một miếng thôi thì cũng có sức mạnh như tu luyện một trăm năm. Tới mức mà ta phải cường hoá lớp kết giới lên mới có thể ngăn không cho bọn chúng xâm nhập vào trong."

   Hajiru nhìn cô rồi nói tiếp

   "Theo quy luật tự nhiên thì bây giờ em đã phải đi qua Phong Đô*** rồi có một cuộc sống an nhàn hạnh phúc ở kiếp sau mới đúng nên việc em ở đây là không bình thường."

   "Cho tôi hỏi chút."

   "Em nói đi."

   "Theo lời cô nói bọn ma quỷ đó rất thèm khát linh hồn tôi vậy nếu cô ở đây thì cô có giống chúng mà muốn ăn linh hồn tôi không?"

   "Hừm... biết đâu..."

   "Cô..."

   Không hiểu sao Liberty có chút bực bội khi không nhận được một câu trả lời rõ ràng nhưng cũng đành im lặng.

   "Nói lại chuyện chính. Vì những lý do nêu trên nên một lần nữa, cho phép ta cởi đồ em ra kiểm tra được không, đương nhiên chỉ là bên trên thôi?"

   Dù còn chần chừ nhưng có vẻ chuyện này liên quan ít nhiều đến sự an toàn của cô nên cô đành gật đầu.

   Nhận được sự đồng ý, Hajiru bế Liberty sang một căn phòng khác kín đáo hơn. Bắt đầu cởi những mảnh vải che phần trên cơ thể cô ra trong khi mặt cô đỏ lè như trái cà chua nhắm chặt mắt. Vận linh khí vào đầu ngón tay rồi vào đặt trên phần da trước trái tim Liberty, đưa nó đi khắp các huyệt đạo để cảm nhận.

   Sau một lúc thì Hajiru dừng lại, nhưng sắc mặt thì có vẻ không được tốt cho lắm, cô thì vội lấy cái áo che lại cơ thể trong khi chờ đợi câu trả lời. Một lúc sau thì Hajiru cũng cất tiếng.

   "Hồi nhỏ em có ăn hay uống cái gì kì lạ không?"

   Cô ngẩn người ra trước câu hỏi đó, nó thì có liên quan gì cơ chứ. Nhưng quả thực là có một thứ.

   "Có... người trong làng vài ngày sẽ ép tôi uống một thứ nước gì đó có vài mảnh giấy vàng lẫn trong đó, có vấn đề gì không?"

   Hajiru nghiêm mặt lại.

   "Đó là bùa đấy."

   "Hả?"

   Liberty hoàn toàn sốc trước thông tin vừa tiếp nhận, cô không thể tin rằng thứ mình bị ép uống hơn chục năm lại có lai lịch như vậy.

  "Nói là bùa thì không đúng, đúng hơn là thứ nước đó chứa một phần nhỏ yêu khí của ta. Qua năm qua tháng tích tụ lại trong em và khi em chết đi thì linh hồn của em cùng nó đã được đưa tới đây để sát nhập vào cùng chủ nhân của nó."

   (Cái bọn thờ thần chết tiệt. Thậm chí còn không muốn cô siêu thoát an lành sao!?)

   Hít vào một hơi Liberty hỏi.

   "Người trong làng nói với tôi đó là nước được thần linh ban phước, nếu trong đó chứa yêu khí của cô vậy thì cô chính là vị thần mà cả làng tôi tôn sùng sao?"

   Vừa dứt câu, một luồng áp lực lại đè xuống người cô, thậm chí còn nặng hơn lúc nãy nữa, nó khiến cô như bị nghiền nát vậy.

   "Ta không phải là thần, xin đừng kêu ta như vậy."

   Giọng Hajiru ban đầu đã trầm, bây giờ còn trầm hơn khiến cho cô nghe mà đổ mồ hôi lạnh, từng chữ như kèm theo làn sát khí chẳng biết từ đâu.

   Liberty khẽ gật đầu, ngay sau đó luồng áp lực cũng biến mất, phải mất một lúc cô mới có thể mở miệng để hỏi.

   "Vậy có cách nào để rút yêu khí của cô ra khỏi tôi không?"

   "Rất tiếc là không, nó vốn đã hoà quyện với linh hồn em thành một thể rồi, nếu cưỡng chế tách ra thì có thể làm tổn thương linh hồn, mãi mãi không thể siêu thoát hay luân hồi chuyển kiếp."

   "Vậy à..."

   Cả hai rơi vào im lặng, chẳng ai nói câu nào. chợt ở ngoài có một tiếng động lớn. Đôi tai cáo của Hajiru dựng thẳng lên, hướng về phía có tiếng động, Hajiru đứng dậy nói với Liberty

   "Ta nghĩ là em cần thời gian tiếp nhận những điều ta vừa nói nên ta sẽ rời đi, nếu có chuyện gì thì lắc cái chuông này, ta sẽ tới ngay. À, nếu đi lại được thì nhớ tuyệt đối không được vào căn phòng sau đền nhé."

   Hajiru đưa cho Liberty một cái chuông nhỏ rồi đi ra khỏi phòng, cô cũng không cản.

   Nằm nhìn trần nhà trống vắng suy nghĩ. Có phải là ông trời đang trêu ngươi cô không chứ. Cho cô được sinh ra tại một nơi chết tiệt nơi mà mọi người thiêu sống cô vì một vị thần chết tiệt. Khi chết thì cũng không được siêu thoát mà bị ép ở một nơi xa lạ cùng với một con cửu vĩ hồ kì lạ.

   "Con yêu, con được chọn làm cô dâu của thần rồi."

   "Đó là diễm phúc của cả nhà ta..."

   Diễm phúc gì chứ? Diễm hoạ thì có.

   "Chúc mừng cô dâu mới."

   Cô dâu? Tại sao cô phải làm cô dâu cho một kẻ mà cô còn chẳng biết mặt?

   "Sau này khi gả về thì nhớ yêu ngài ấy nhiều vào nghe chưa."

   Yêu à... Chắc chắn là không.

-------------------------------------------

   Seiza*: là một cách ngồi truyền thống, trang trọng trong văn hóa Nhật Bản.

   Thần chủ**: người đứng đầu thần xã ( còn thần xã là gì thì có thể lên gg)

   Phong Đô***: nơi đầu thai chuyển kiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro